Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 165: Nói chuyện phiếm với quỷ (2)

"Đúng vậy a."
Tiểu quỷ ngẫm lại: "Tuy nhiên nghe nói tính khí của Sơn Thần rất nóng nảy, trước kia từng có người đi vào, Sơn Thần rất không vui, đánh với người kia một trận, bị đánh thảm, sau đó không xuất hiện nữa, hiện tại cũng là do chúng ta tự phát tới đây lại tự phát đề cử một vài yêu tinh.
"Thì ra là thế." Tống Du gật đầu một cái nói: "Người kia thật là vô lễ."
"Chứ gì nữa!"
"Gặp nhau chính là hữu duyên, để ta mời túc hạ một nén hương."
"Vậy sao được?”
"Ta chỉ là muốn cùng túc hạ trò chuyện với nhau một lát."
"Thế ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Tống Du vừa hay nhìn thấy một cửa tiệm bán hương, chủ quán là một con chuột, đây là nơi hiếm hoi trong thị trấn bán những thứ liên quan Âm Quỷ, vì vậy có rất nhiều dã quỷ tụ tập nơi đây.

Đi vào cửa tiệm, bên trong có bày bàn ghế, tuy nhiên đều rất thấp bé, chiều cao của bàn chỉ được hơn một thước, còn ghế thì vẫn chưa tới một thước.
Một người một quỷ chào lẫn nhau một cái, sau đó ngồi xuống đối diện.
Mèo Tam Hoa cũng nhảy lên một cái ghế khác.
"Khách quan muốn dùng gì?"
"Ba cây hương cỏ."
Tống Du thấy những người khác cũng đều gọi ba cây hương cỏ.
"Muốn đốt sẵn không?"
"Muốn."
"Được rồi!"
Đột nhiên có người sống tiến vào, bất luận là dã quỷ đang ăn hương, hay là sơn yêu tinh quái đi cùng dã quỷ, tất cả đều đang không ngừng đưa mắt nhìn chăm chăm về phía Tống Du, tiếng nói cũng bất giác nhỏ lại. Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn chằm chằm chủ quán không chớp mắt, nhìn đến nỗi chủ quán người ta có chút sợ hãi.
"Như thế là vô lễ."
Tống Du vừa nói vừa dùng tay đem đầu mèo quay lại, sau đó bỏ qua ánh mắt của những yêu quỷ khác, chỉ chuyên tâm nói chuyện với tiểu quỷ này.
Tiểu quỷ là tên hoạt ngôn, vừa ăn vừa nói.
Đạo hạnh của hắn không tệ, có thể ăn tro hương, dã quỷ bình thường chỉ có thể ăn khói do hương đốt cháy.
Tuy nhiên loại hương này không có nguyện lực gia trì, sự giúp đỡ của nó đối với đạo hạnh là vô cùng hạn chế, chứ đừng nói đến việc giúp cho những dã quỷ này đạt thành thần đạo, tác dụng chủ yếu của nó vẫn là chắc bụng. Bình thường lúc phiên chợ không mở, không mua được hương, bọn họ đa phần chỉ có thể lấy những giọt sương sớm chiều trong núi làm thức ăn, ngày ngày trôi qua rất kham khổ.
Nghe tiểu quỷ phàn nàn, trong thị trấn này có đủ tất cả các loại yêu quỷ tinh quái, tuy nhiên mọi thường lại đối xử với quỷ kém nhất, xem thường quỷ nhất, ở đây quỷ có địa vị thấp nhất, vật dụng có thể mua được cũng ít nhất.
Mà nơi này lại còn dùng tiền đồng để trao đổi.
Tiền đồng vốn rất bất tiện với quỷ, chỗ bất tiện lớn nhất chính là khó cầm nắm.
Tiền đồng rất nặng, tiền đồng được lưu thông qua càng nhiều người lại càng nặng, nặng nhất tựa như ngàn cân, những con quỷ có đạo hạnh không đủ là không thể cầm lên được.
Ví vậy, hầu hết những dã quỷ đến thị trấn hoặc đi đổi lấy những đồng tiền mà không ai chạm vào trong nhiều năm, hoặc họ phải hẹn gặp sơn yêu tinh quái khác đi cùng họ và nhờ những người này giúp họ lấy tiền. Thậm chí còn có một dã quỷ thông minh hơn đơn giản lựa chọn cách kết giao với một số động vật có linh tính, để động vật giúp đỡ cầm tiền.
Tống Du nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Lại nghe tiểu quỷ cười nói, rất nhiều người thường dưới núi đều xem yêu tinh quỷ quái thành thứ vô cùng xấu xa, luôn cảm thấy bọn họ đáng sợ, xấu xí mà còn không có lý trí, hay khi thấy những nữ quỷ vô tình gặp một thư sinh nghèo kiết hủ lậu nào đó liền khó khống chế tình cảm của mình, bọn họ đều xem những việc này như trò cười, thường xuyên đem ra trêu đùa.
Thỉnh thoảng tiểu quỷ sẽ hỏi hắn về chuyện dưới núi, bây giờ là triều đại nào, thành nào đấy, thôn nào đấy còn ở đó hay không, Tống Du nếu biết sẽ đều nhất nhất đáp lời, còn nếu không biết chỉ thể thành thật cáo lỗi.
Nói chuyện phiếm được một nửa, hương cũng đã đốt hơn phân nửa.
Tiểu quỷ thở dài:
“Thế gian này có rất ít người dám nói chuyện với quỷ giống như đạo trưởng đây, ta cũng đã thật lâu không nói chuyện với người.”
Dừng một chút, hắn lại nói:
“Chỉ là vừa rồi quản sự gấu muốn đưa đạo trưởng ra ngoài, Đao trưởng thật sự nên đi ra ngoài cùng với hắn.
Sau khi Tống Du quay đầu của mèo Tam Hoa đang nhìn chằm chằm chủ quán trở về lần thứ tư, hỏi tiếp:
"Sao lại nói như thế?"
“Đầu tiên, đạo trưởng không nên ở lại đây lâu, nếu ở lại lâu thì rất có thể không thể ra ngoài được nữa. Thứ hai nơi này có rất nhiều đường đi thông ra ngoài, đạo trưởng chưa chắc có thể trở lại vị trí ban đầu của mình, rất có thể đợi đến lúc hừng đông mới phát hiện bản thân đã vô tình đi sâu trong núi, lúc ấy trước sau đều không có người, hoang vu, trắc trở. Thứ ba nếu rời xa đống lửa này, kỳ thật có rất nhiều tà vật hung ác, ngay cả chúng ta đều phải cẩn thận khi đi, rất nhiều phàm nhân vô ý đi nhầm vào nơi đây đã bị ăn sạch, đạo trưởng trên đường đi tới đây không có gặp phải thực sự là may mắn vô cùng, nếu gặp thì phải thì rất là phiền phức.”
"Tà vật? Là cái gì vậy?"
“Không thể nói cụ thể, có rất nhiều loại, phần lớn đều là những tà vật tự nhiên sinh ra hoặc là Âm Quỷ tràn ngập oán hận, về phần tinh quái có thiên tính dã man cùng sơn yêu đã ăn qua thịt người ngược lại là hiếm thấy.”
"Ra là vậy..."
Tống Du lại nổi lên lòng hiếu kỳ hỏi: "Như vậy không biết phải như thế nào mới có thể gặp phải bọn chúng?"
“Đi đường lớn, tốt nhất là theo đường cũ trở về, không nên đi bừa, nếu như gặp phải có yêu quỷ tinh quái đi cùng hướng, hãy cố gắng đi cùng bọn hắn, có thể đi cùng một đoạn đường thì đỡ một đoạn đường…” Tiểu quỷ đang nói, đột nhiên cảm thấy không đúng, nhưng sau khi suy nghĩ lại, lại không tìm ra không đúng chỗ nào.”
"Đa tạ."
"Đã ngươi mời ta ăn hương, vậy ta cũng đưa ngươi một món quà làm đáp lễ đi."
Tiểu quỷ đã ăn xong miếng tro hương cuối cùng, đứng dậy phủi mông một cái, nói với hắn: "Bên kia có bán đèn lồng, ta dẫn ngươi đi mua một cái, lại đi đến bên đống lửa xin một mòi lửa, đèn lồng này sẽ sáng hơn cả những đèn lồng bình thường, thậm chí đốt được tới hừng đông, hơn nữa còn có tác dụng ngăn trở đám tà vật bên đường. Hắc hắc, không nên nói như vậy, điềm xấu, nên nói không gặp được mới đúng. Tuy nhiên, mặc dù không gặp phải, nhưng để rời khỏi thị trấn phải trải qua đường núi tối om, vẫn nên có một cái đèn lồng chiếu sáng mới được.”
"Này sao được?"
"Không nên chối từ."
"Đa tạ."
Tống Du lần thứ năm quay đầu mèo Tam Hoa về, lại vỗ vỗ nàng, sau đó cười đi theo tiểu quỷ ra ngoài.
Tiểu quỷ này tuy nhìn nhỏ con, thế nhưng lúc nói chuyện rất có khí chất, không giống người bình thường, trước đó mình mời hắn ăn, lúc hắn đáp ứng trong lòng cũng đã có ý nghĩ đáp lễ lại mình rồi.
Cho nên Tống Du cũng chỉ từ chối một lần đã đáp ứng.
Thế là thật sự cùng nhau đi mua một cái đèn lồng, tiểu quỷ lấy tiền từ trên người ra thanh toán, giá cả còn đắt hơn một chút so với giá của ba cây hương cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận