Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 166: Phương thức cảm hóa bình thường không có gì mới lạ (1)

"Xin mượn một chút lửa, trừ khử ban ngày tà ma."
Chỉ thấy tiểu quỷ mang theo đèn lồng, đứng ở trước đống lửa, cung kính hành lễ, nói.
Vô thanh vô tức, đèn lồng bỗng nhiên sáng lên.
Tống Du cũng cảm thấy kỳ diệu khi nhìn thấy việc này.
"Đa tạ Sơn Thần."
Tiểu quỷ khom người thi lễ, lúc này mới xoay người về phía Tống Du, cười nói: "Xong rồi, mời đi theo ta, ta mang ngươi ra ngoài thị trấn."
"Được."
Tống Du đi theo hắn, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
"Túc hạ là người tiền triều?"
"Làm sao Đạo trưởng biết được?"
"Xưng hô khác biệt."
"Như thế nào?"
"Đại Yến cho đến nay, dân chúng bách tính khi gọi tên thân mật của đạo sĩ hoặc người trong dân gian Huyền Môn sẽ gọi là tiên sinh."
"Thì ra là thế, vậy ta cũng gọi ngươi là tiên sinh."
"Tùy ý là được."
"Vậy vẫn gọi là đạo trưởng đi."
Tiểu quỷ mang theo đèn lồng đi ở phía trước, ánh đèn rọi trên mặt đất chiếu ra một vùng ánh lửa, màu sắc như hoàng hôn: "Ta quả thật là nhân sĩ tiền triều, tuy nhiên lúc sinh ra đã là những năm cuối của tiền triều, lúc ấy thiên hạ đại loạn, yêu quỷ thường xuyên lui tới nhân gian, lúc ta cùng cha mẹ ta đi đến núi này, vô ý bị ác hổ ăn thịt, thế là biến thành Trành Quỷ. Đầu xuân rất nhanh đã đến, Kinh Trập có sét đánh, con ác hổ ăn thịt người này, trên thân có tà khí, bị ông trời bắt đi, bởi vì ta chưa từng làm hại ai, tránh thoát được một kiếp, sau này ta lấy lại được sự tự do, dần dần sinh sống ở ngọn núi này, sau đó phát hiện ở giữa ngọn núi lớn này có một vùng thế giới khác."
"Đây là thế giới của yêu tinh quỷ quái."
"Đúng là vậy, tại thế đạo này, những yêu tinh quỷ quái như chúng ta có một vùng thế giới cho riêng mình quả là một việc khó có được."
"Ai..."
Tống Du chỉ thở dài.
Đây là một thế giới mà con người đứng ở đỉnh cao, thế nên không thể nghi ngờ đã đè ép đến không gian của yêu quỷ tinh quái, nhưng bản thân hắn cũng là người, làm thế nào có thể nói lên điều này chứ?
"Đạo trưởng không cần phải như thế, ta tuy là quỷ, nhưng cũng đã từng là người." Tiểu quỷ cười cười, "Làm một dã quỷ ở trong núi này thật ra cũng không tệ lắm, tuy trong vài năm gần đây thường xuyên có đạo nhân đến núi này bắt quỷ, nhưng với những con quỷ an phận như chúng ta thì bọn họ thường cũng không gây khó dễ gì. Mà yêu tinh quỷ quái trong ngọn núi lớn này thì nhiều không kể xiết, kham khổ vẫn là kham khổ, cũng không có nhàm chán như vậy, nói không chừng còn bình yên hơn một chút so với nhân gian."
"Chuyến này trái lại đã giúp ta mở mang tầm mắt."
"Không đáng ngoài ý muốn, bọn ta tuy là tinh quái quỷ vật, nhưng từ khi mở ra linh trí, bọn ta cũng có sinh hoạt của riêng mình đấy!"
"Có lý."
Trong lúc nói chuyện phiếm, cũng đã đi đến biên giới của thị trấn.
Tiểu quỷ dừng bước, giơ lên đèn lồng lên, cười hỏi: "Đạo trưởng còn nhớ được đường đến đây không?"
Tống Du tiếp nhận đèn lồng từ trong tay hắn.
"Vẫn còn nhớ một chút."
"Trên đường nhất định phải cẩn thận."
"Cùng quân quen biết, quả thật tối nay đại hạnh."
"Ta sao có thể không phải cũng là như vậy?"
Đã là tùy duyên mà gặp, tùy tính trò chuyện với nhau, đến thời gian tự nhiên sẽ tách ra, thực tế không cần phải nhiều lời. Đôi bên thi lễ với nhau, kính một đoạn duyên phận này, nói một tiếng tạm biệt, mỗi người lại tiếp tục đi trên con đường của mình.
Tiểu quỷ về lại thị trấn, Tống Du cũng đi vào trong màn đêm.
Đèn lồng chiếu sáng một khu vực nhỏ, có thể dễ dàng thấy được cỏ dại cùng vết rạn bên trên đường đất khô cằn, bên đường có bóng người lờ mờ, có người đi lên từ phía sau lưng hắn, đi vào bên trong sương ở phía trước, cũng có người đi ra từ bên trong sương mù này, mang theo một đôi mắt ngạc nhiên hoặc nghi ngờ gặp thoáng qua Tống Du, sau đó tiếp tục đi về hướng thị trấn đang diễn ra hợp chợ.
Tống Du sờ cổ ngựa: "Ngươi còn nhớ rõ đường trở về như thế nào không?"
Con ngựa không nói gì, chỉ yên lặng nhấc chân tiến về phía trước.
Tống Du lộ ra nụ cười.
"Nhờ có ngươi."
Mèo Tam Hoa bước từng bước nhỏ đi theo bọn hắn, ngửa đầu nhìn hắn, cũng ngửa đầu nhìn yêu tinh quỷ quái đang tới lui ở bên cạnh, ngoại trừ thân thể của nàng vẫn còn đang tiếp tục tiến về phía trước, đôi mắt, cổ cùng đầu đều di chuyển theo bọn chúng.
"Vừa rồi vị lão bản bán hương kia, ngươi nhìn chằm chằm vào nhân gia người ta mãi, thật thất lễ." Tống Du vừa đi vừa nói, "Nhân gia đã đắc đạo, sau khi thành tinh đã không còn là động vật bình thường nữa, ngươi tốt nhất là đừng nhìn nhân gia người ta như vậy, sẽ khiến nhân gia sợ hãi."
"Kia là một con chuột!"
"Vạn vật trên thế gian, yêu quỷ cũng tốt, tinh quái cũng được, chỉ cần hoàn toàn có linh trí, thì đều giống như người. Nếu ngươi ăn chúng nó, vậy sẽ giống như ăn người, sẽ dính tà khí, thiên lý bất dung."
"Ta chỉ là nhìn xem thôi mà!"
"Rất thất lễ."
Con mèo nhỏ không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ, bước chân cũng thả chậm một chút, thoáng tụt lại phía sau, sau khi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nó lập tức chạy từng bước nhỏ nhanh chóng đuổi theo, đồng thời gật gù đắc ý:
"Được được được !"
Đọc âm là được được được, giọng điệu phát ra lại là ba chữ rất thất lễ.
Một đường đi ra ngoài, cũng là kỳ diệu.
- Giải thích, “Trành” là những người bị hổ ăn thịt, sau đó biến thành quỷ. Trành quỷ sẽ chỉ đường dẫn dắt hổ tới, ăn thịt những kẻ còn sống khác, bởi vậy trành quỷ luôn mang ác danh, bị loài người khinh thường. Hết giải thích.
Đây đúng là thế giới của yêu tinh quỷ quái, trừ những yêu tinh quỷ quái có đạo hạnh có quy củ xây dựng thị trấn, trên con đường này cũng có vô số yêu tinh quỷ quái đạo hạnh không đủ, khuyết thiếu trí tuệ.
Tống Du nhìn thấy một loại tiểu tinh quái, tứ chi đứng thẳng, có chút giống hình người, dáng dấp lại khác biệt với con người, chỉ cao bằng lòng bàn tay, sau lưng cõng một căn phòng to xấp xỉ bằng một bàn tay, vất vả đi đường, không phải là đến từ thị trấn cũng không phải là muốn đi về hướng thị trấn, chỉ là đi dọc theo đường đi mà thôi.
Sương mù mênh mông, đã không biết đi về đâu, cũng không biết vì cái gì.
Lại trông thấy một người nhỏ bé mang theo một chiếc ô miễn cưỡng đi lại trên cành cây, bộ dạng như nữ tử tinh xảo, chiếc ô cũng là loại hoa ô, chỉ là nàng đi trên cành cây thì bị ngã, đầu hướng xuống, chân hướng lên trên, giẫm lên mép dưới của thân cây.
Chẳng biết tại sao lại không rơi xuống.
Cũng không biết vì sao lại muốn mang theo ô, ô này không chỉ không thể che mưa, thời điểm trời mưa sợ rằng mưa còn sẽ dai dẳng.
Bên phải còn có người đi đường rất ồn ào.
Những người này dáng dấp rất nhỏ, còn muốn nhỏ hơn so với bàn tay một chút, tứ chi đứng thẳng, dường như hình người, nhưng lại khác biệt so với con người, thân thể gần như để trần, chỉ khoác hai ba mảnh vải, nhưng nếu nói là để che đi, thì những mảnh vải này cũng không che khuất những nơi yếu hại của bọn họ, ngược lại đều là quấn ở những chỗ khác trên cơ thể.
Nghe không hiểu chúng nó đang nói cái gì, chỉ nghe âm thanh chói tai, ngữ khí kịch liệt, thế nhưng không có gì trước mặt chúng nó, như thể chúng nó đang nói chuyện với không khí.
Chỗ thú vị chính là, chúng nó chỉ nói như thế lúc không có người nhìn thấy và một khi có người trông thấy, chúng lập tức sẽ im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận