Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 439: Đạo nhân đào mộ (1)

Cả sảnh tràn ngập nến đỏ, và những hình người lắc lư.
Vốn là hình ảnh vui mừng, nhưng mà phối hợp bày với cỗ quan tài ở chính giữa kia, tất cả vui mừng cũng đều biến thành quỷ dị, ngay cả những vị khách ở tại hiện trường cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Nhất bái thiên địa...!”
Có người cao giọng hô với thanh âm run rẩy.
Trong đại sảnh có ba người, một người ôm một cái linh bài, liền đại biểu cho tân lang. Một người đỡ lấy tân nương thân mang áo cưới, chỉ là tứ chi của tân nương tử cứng ngắc, liền lại quỷ dị nhiều hơn mấy phần.
Tống Du cùng với Tam Hoa nương nương, kiếm khách mặc áo xám đều đứng ở bên cạnh, riêng phần mình nhìn chằm chằm cảnh tượng phía trước, mỗi người biểu lộ bình tĩnh, một người mãn nhãn hiếu kì, một người ánh mắt lạnh lùng.
Tiểu nương tử Tào gia cũng đứng ở sau lưng bọn hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Nhị bái cao đường...!”
"Phu thê giao bái...!”
Tiểu nương tử Tào gia đứng ở bên cạnh kiếm khách mặc áo xám kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng phía trước, cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy, vừa hận vừa sợ, nước mắt xẹt qua khuôn mặt, một chút đứng không vững, lại ngã xuống đất.
Kiếm khách mặc áo xám liền tranh thủ đỡ nàng dậy.
Đứng lên, nhưng vẫn là đứng không vững.
"Đừng sợ!”
Thẳng đến âm thanh của đạo nhân bên cạnh truyền đến.
Âm thanh này như có loại năng lực làm cho lòng người bình tĩnh, chỉ vừa mới nghe thấy, lòng của nàng thật sự yên tĩnh mấy phần, sợ hãi cũng mất đi ba phần, không nhiều không ít, vừa vặn có thể khiến nàng duy trì được tư thái của mình, lại không đến mức khiến nàng mất đi những cảm xúc vốn nên có lúc này và ở nơi đây.
"Tại hạ cùng với bằng hữu bên cạnh nhất định có thể bảo đảm túc hạ không xảy ra việc gì, mà những người bên trong sảnh này, còn có trừng trị báo ứng cũng vẫn là sẽ có!”
Tống Du nhỏ giọng nói với nàng, miễn cho người khác nghe được:
“Nhưng mà việc đã đến nước này, việc cấp bách vẫn là xin túc hạ nghĩ kỹ, tương lai nên đi nơi nào, có muốn bất kỳ đền bù gì, sau này đều có thể nói ra!”
Nữ tử có lẽ là nói không ra lời, không có trả lời.
Tống Du cũng tiếp tục nhìn về phía trước.
Tuyệt đối không ngờ rằng, lúc này mới đến biên giới của Ngang Châu và Hòa Châu, nơi đây đã hỗn loạn như thế. Cũng không nghĩ tới, mình lần này đi phương bắc, còn không có trông thấy yêu ma, ngược lại trước trông thấy người tựa như yêu ma.
Âm thanh diễn tấu phía trước vẫn như cũ.
Chỉ là sau khi bái xong đường, lại không phải đưa vào động phòng, mà chính là đem tân nương tử đẩy vào trong quan tài.
Tân nương tử là người giả, mới không có giãy giụa.
Nếu không, khó có thể tưởng tượng giờ phút này hình ảnh có bao nhiêu tàn nhẫn.
"Xùy...!”
Nắp quan tài được chậm rãi khép lại.
Tiểu nương tử Tào gia lại là một trận run rẩy chân mềm, cũng may có kiếm khách đỡ lấy nàng - nếu không phải hôm nay có hai vị bên cạnh này lại tới đây, lúc này người bị đẩy vào trong quan tài, chính là nàng ta.
Lại là một trận thổi sáo đánh trống.
Chỉ là diễn tấu vừa rồi vẫn là vui vẻ hào hứng, lúc này đã trở nên tang thương, sự kết nối giữa hai người gần như liền mạch, chuyển biến nhưng lại đột ngột, để cho người khác chỉ cảm thấy khó chịu.
Lập tức có mấy vị phụ nhân trung niên quỳ đến trước mặt quan tài, gào khóc, nghiêm chỉnh đưa tang.
Lão giả Đinh gia lại đến trước mặt Tống Du.
"Tiên sinh, nên hạ táng!”
Tống Du gật đầu, không nói gì thêm.
"Đưa tang!"
Có người hô to một tiếng.
Vẫn là đám người mới khiêng kiệu kia, không biết bọn người khiêng kiệu kia có phải là người chuyên khiêng quan tài hay không, một tiếng gào to, tiến đến quan tài, chỉ là bọn họ mới khiêng cỗ kiệu vào cửa, giờ phút này lại nhấc quan tài lên đi ra ngoài.
Mọi người có trước có sau, cũng đều theo ra ngoài.
Tống Du mắt nhìn tiểu nương tử bên cạnh, biết được nàng tất nhiên không dám một mình ở lại phủ thượng, liền quay đầu nói ra:
"Túc hạ nếu còn có thể di chuyển, hãy đi theo chúng ta, mở mang kiến thức một chút xem xét phong thái của vị cao nhân muốn túc hạ chôn cùng kia, nếu là không đi được, để bằng hữu của tại hạ ở đây bên cạnh túc hạ. Túc hạ yên tâm, vị bằng hữu này của tại hạ võ nghệ cao cường, chính là thiên hạ đệ nhất kiếm khách ngày nay, nhất định có thể bảo đảm ngươi không bị làm sao!”
Tiểu nương tử này cũng chỉ mới mười mấy tuổi, thật sự là sợ tới cực điểm, nhưng mà quay đầu nhìn hắn một cái, lại lảo đảo bước chân.
Tống Du thấy thế, liền cũng theo sau.
Một đường lại là khua chiêng gõ trống, cùng tiếng pháo vang lên, làm cho vang động trời đất, tiền giấy bay tán loạn, mùi khói tràn ngập, cùng với những tiếng hò hét độc đáo của nhóm khiêng quan tài mang đậm bản sắc địa phương, bọn họ đã đi xuyên qua phân nửa thôn làng.
"Hoa nhài mới là hương thơm nhất...!”
"Ài hắc...!”
Giữa chừng không biết bao nhiêu nhà bị đánh thức, các thôn dân hoặc nhiều hoặc ít cũng biết việc này, giờ phút này đều đứng lên, mở cửa sổ ra nhìn ra phía ngoài.
Tống Du phát giác được những ánh mắt này.
Có người mười phần chết lặng, có người là thuần túy hiếu kì, có người phẫn uất bất bình, có người dường như cảm thấy mới lạ kích thích.
Thẳng đến có người trông thấy đạo nhân đi ở phía sau cùng, kiếm khách cùng tiểu nương tử Tào gia vốn nên ở trong quan tài, lúc này mới lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi đội ngũ đưa tang đi xa, lại nhịn không được xì xào bàn tán.
Tiếng thảo luận cũng truyền vào lỗ tai của đạo nhân.
"Không phải nói muốn đem tiểu nương tử Tào gia cho hạ táng cùng một chỗ sao? Tiểu nương tử Tào gia làm sao còn ở đó?"
"Ta chỉ nói Đinh gia không làm ra được loại sự tình này!"
"Hơn phân nửa là sợ quan phủ a!”
"Đinh gia còn sợ quan phủ sao?"
Đạo nhân biểu lộ bất động, bình tĩnh đi lên phía trước.
Gió đêm thổi tới, ánh nến chập chờn, không biết là khói hay là sương mù.
Dần dần, bọn họ đi đến nửa đường của một ngọn đồi.
Tống Du không hiểu phong thuỷ, nhìn không ra nơi này có diệu dụng gì, tuy nhiên hắn xem ra, khả năng cũng không có huyền cơ bên trên phong thuỷ gì.
Mộ đã được xây xong, thời gian hạ táng cũng đã tính xong, hết thảy đều là vị cao nhân kia định đoạt. Đối với một đại gia tộc như Đinh gia, quá trình và nghi thức cũng không thể thiếu.
Tống Du chỉ đứng yên lặng quan sát.
Phía trước một trận âm thanh khóc thét, tiền giấy thiêu đốt bị gió thổi qua, tia lửa phiêu đến khắp nơi.
Mùi hương của nến mười phần nồng đậm.
"Rầm rầm rầm...!”
Tiếng pháo nổ quanh quẩn ở trong núi.
Dựa theo tập tục ở nơi đó, hạ táng xong, người thân nên đặt cành dương lên đỉnh đầu và nhanh chóng về nhà, như thế nào cũng không thể quay đầu, thế là một đám người cũng đều đốt đèn lồng đi trở về.
Trong núi đèn đuốc nối liền thành một đường.
"Tiên sinh...!”
Lão giả lại một lần nữa đi đến trước mặt Tống Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận