Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 147: Phong thái kiếm khách (2)

"Cũng xem như vậy."
Lúc này Tống Du mới lấy lại tinh thần, một bên trả lời hắn, một bên cầm lấy gậy trúc, gõ nhẹ hai lần trên mặt đất.
"Cạch cạch…"
Mớ da thịt thối rữa trên mặt đất lập tức ngừng động đậy.
Ánh mắt kiếm khách nhất thời đình trệ.
Giang hồ cũng tốt, miếu đường cũng được, kỳ nhân dị sĩ trên đời này kỳ thật không hề ít, hắn đã từng gặp người khu yêu trừ quỷ, cao nhân đã có phật đạo, cũng từng thấy qua cả tiên sinh dân gian, thủ pháp của bọn họ đều có khác biệt.
Có vài người biết chút phương pháp dân gian, biết yêu quái khác nhau sẽ sợ cái gì, biết làm thế nào để đối phó bọn chúng. Có vài người sẽ dùng chu sa vẽ bùa, có tác dụng khác biệt. Có vài người cũng sẽ niệm vài câu chú, dùng một chút tiểu pháp thuật, còn có vài người sẽ lập đàn thỉnh thần mời linh đến trợ giúp, tóm lại mỗi người đều có cách làm riêng. Về phần phương pháp nào dễ sử dụng hơn, kỳ thật phải dựa vào tạo nghệ của người đó.
Nhưng hắn chưa từng thấy qua cách nào nhẹ nhàng như này.
Dường như thật sự chỉ là dùng gậy trúc gõ lên mặt đất hai lần, không cần đến hương nến, không có phù lục, không niệm pháp chú, cũng không thấy bất kỳ thanh phong thần quang gì, dường như thật sự rất bình thường.
Kiếm khách không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Lúc này, trước mặt hắn bỗng nhiên vang lên một âm thanh, những cái tay chân đứt gãy cùng thịt nát trên đất đột ngột bốc cháy, phát ra mùi hôi thối khó ngửi.
Chỉ vẻn vẹn thời gian mấy hơi thở, những thứ kia đã bị thiêu đến sạch sẽ.
"Kiếm pháp của túc hạ thật cao cường.”
"Bản lĩnh của tiên sinh cũng thật không tầm thường."
"Không biết ngài là sư thừa phương nào?"
"Không tiện lộ ra."
"Là ta mạo muội."
"Không có việc gì." Kiếm khách khoát khoát tay, tiếp tục nói, "Tiên sinh đi ngang qua nơi đây, đặc biệt lưu lại chờ nó hiện thế, là vì muốn mượn cơ hội này vì dân trừ hại?"
"Không sai biệt lắm."
"Nhưng tại sao tiên sinh lại không động thủ ngay từ đầu?"
"Bởi vì chưa chắc nó sẽ ”dậy”, tiếng sấm Kinh Trập chỉ đóng vai trò hỗ trợ việc thức tỉnh. Nếu nó tỉnh lại, đi ra khỏi cánh cửa này, thiên lôi tự nhiên sẽ thu thập nó, tại hạ chỉ cần không để nó chạy loạn là được. Nếu nó không tỉnh, cũng sẽ bị dư âm của thiên lôi đánh tan âm khí, sau đó sẽ không tỉnh lại được nữa, người chết là lớn nhất." Tống Du lắc đầu, "Ta bây giờ đang nghĩ, có lẽ người chờ nó ở chỗ này vốn không phải ta, mà chính là túc hạ đây."
"Có ý gì?"
"Trong cõi u minh tự có thiên định."
Bên ngoài có tiếng mưa rơi thưa thớt.
Tống Du khoanh chân ngồi trên đất, nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ cảm nhận linh vận ở chốn thiên địa này.
Kiếm khách một lần nữa ngồi xuống dưới đất, cũng dựa vào tường không nhúc nhích.
Nhưng hai mắt hắn lại mở to, cũng không có ngủ.
Đống lửa bên cạnh vẫn chưa bị dập tắt, dù cách không gần, nhưng nhiệt độ vẫn truyền đến, xua tan mấy phần khí lạnh trong đêm mưa xuân.
Vừa rồi lúc tà vật này “tỉnh dậy”, chim én bên ngoài bay lên, vòng quanh trên cửa ra vào không chịu đi, kêu líu ríu, không biết đang kêu cái gì, sau khi tà vật đền tội, nó lại không kêu nữa.
Bây giờ đạo nhân kia cũng nhắm mắt lại, trước mắt trừ bỏ một đống lửa nhỏ vẫn còn đang thiêu đốt, chỉ còn lại con mèo Tam Hoa bên trong túi vải kia vẫn còn đang nhô đầu ra bên ngoài, nhìn hắn không chớp mắt, giống như cảm thấy mặt đối mặt với hắn là một chuyện rất thú vị, cũng có thể thật ra là do nó không tìm thấy chuyện gì khác để làm.
"Ầm ầm…"
Bất tri bất giác, bên ngoài trời đã đen như mực, sấm sét không ngừng hạ xuống, tia chớp nối liền trời đất, cuồng loạn phân nhánh, soi sáng ra hình dáng của dãy núi, cũng chiếu ra vô số mưa gió. Một đạo lại một đạo, đều bổ thật là gần.
Có khi kiếm khách thậm chí cảm thấy tia sét này sẽ bổ xuống trước cửa ra vào, hoặc là nổ tung ngay trên đỉnh đầu, đem bóng dáng của mái hiên đánh đến trên mặt đất ngoài cửa.
Trái lại, lôi điện ở phía xa xôi cũng không nhiều.
Kiếm khách trẻ tuổi nhất thời không khỏi sinh nghi.
Chẳng lẽ là do nơi này có âm khí, bởi vậy mới khiến chỗ này thành nơi sấm sét mùa xuân đặc biệt chiếu cố? Vậy nên lôi điện ở xung quanh đều tụ lại ở đây?
"Ầm ầm…"
Kinh lôi thiểm điện này quả thật có xu thế muốn liên miên bất tận.
Thiên uy như này, yêu ma như nào mới có thể gánh vác được?
Kiếm khách vừa giống như đang hoài nghi, cũng vừa giống như đang suy tư, lại giống như có chút cảm ngộ đối với uy lực vạn quân được khắc trong thiên địa đang nóng nảy này, nhất thời nhìn chằm chằm màn đêm bên ngoài đến xuất thần.
Đây là tiếng sấm đầu tiên trong bốn mùa của trời đất, giống như là sau khi nuôi dưỡng suốt cả mùa đông, một khi bộc phát, lôi đình được bao bọc trong cỗ lực lượng không gì sánh kịp đánh thức tất cả vạn vật trên thế gian, nhưng dư âm mười phần, rả rích không dứt, đã có lực phá hoại như muốn hủy diệt tất cả, lại ẩn chứa cả lực lượng dẫn dắt sinh cơ của thiên địa, thật sự mâu thuẫn.
Nhưng trong mâu thuẫn lại tràn ngập diệu vận.
Hình như có sở ngộ, lại hình như không có.
Cảm ngộ kiếm đạo? Thực chất là một loại đồ vật mờ mịt.
Võ nghệ trong thiên hạ, công phu quyền cước cũng tốt, Đao Thương Kiếm Kích cũng được, không gì khác ngoài luyện nhiều, đánh nhiều, ăn nhiều, chăm chỉ khắc khổ tự nhiên sẽ tiến bộ, chậm chạp rề rà tự nhiên sẽ thụt lùi. Đồ vật mờ mịt cuối cùng vẫn là mờ mịt, cảm ngộ của võ đạo cùng kiếm đạo đã không thể phỏng đoán, khó mà tìm kiếm, nếu thật muốn bắt được, cũng chưa chắc nhất định có thể giúp khả năng chiến đấu của mình tăng tiến.
Kiếm khách từng nghe nói qua trăm năm trước có vị tiền bối võ nghệ thông thần, một chiêu một thức nhất cử nhất động đều có khí thế, tuy nhiên những lời đồn đại này tựu chung cũng không thể chạm tới, nhưng hắn vẫn nguyện ý tin rằng đây là chuyện có thật.
Liền giống như thanh kiếm trong tay hắn lúc này.
Lần đầu chém quỷ vào ba năm trước, băng giá đến nay vẫn chưa tiêu, trái lại theo nhiều lần giết quỷ, từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau, bây giờ dù chưa thành thần binh lợi khí, nhưng vẫn có thể giết yêu quỷ cực kỳ nhẹ nhàng.
Còn có chuyện gì không thể phát sinh đâu?
"Ầm ầm!"
Lôi đình giống như trở nên lăng lệ, có thật mạnh lực áp bách, khiến người thở không nổi, điện quang như sương như tuyết, lại như kiếm khí bổ tới trước mắt, khiến người không khỏi ngừng thở.
Kiếm khách dần dần nhíu mày.
Nơi nào không có sét đánh?
Năm nào không có kinh trập?
Nhưng vì sao sấm sét tối nay lại có chút không giống?
- Giải thích, Kinh trập: Kinh Trập là 1 trong 24 tiết khí của lịch nhà nông, được xây dựng dựa vào sự chuyển động của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, bắt đầu từ tiết Lập Xuân, sau đó kế tiếp là các tiết: Vũ Thủy, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn.
Theo dương lịch, tiết Kinh Trập rơi vào ngày 5 tháng 3, hoặc ngày 6 tháng 3 trong năm nhuần, “kinh” có nghĩa là làm kinh động, kinh sợ; “trập” chỉ các loại côn trùng. Vì trong mùa đông, các loại côn trùng đều rơi vào giấc ngủ đông, mãi đến tiết Kinh Trập mới bắt đầu có tiếng sấm đầu tiên và làm kinh động đến các loại côn trùng. Thường vào ngày này, chỉ có sấm động chứ không có mưa, chính nhờ tiếng sấm này mà các động vật, côn trùng đã ra khỏi giấc ngủ đông của mình bắt đầu bò lên mặt đất kiếm ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận