Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 770: Tách biệt đi đến Trịnh Khê (3)

Thị nữ mỉm cười nhìn về phía chim yến:
"Chim yến, ngươi còn có các huynh đệ tỷ muội nào khác nhàn rỗi ở nhà không có việc gì để làm hay không? Mặc dù Hồ tộc Việt Châu của chúng ta so với chim yến An Thanh các ngươi đã xuống dốc, chủ nhân nhà ta cũng không có sống được lâu Lão Yến Tiên nhà các ngươi, hiện tại cũng không có hưng thịnh như các ngươi, nhưng luận về truyền thừa, lâu dài hơn so với chim yến An Thanh, các ngươi đến làm việc cho chủ nhân của ta cũng không tính là ủy khuất cho các ngươi, coi như hai tộc giao lưu với nhau, thế nào?"
Chim yến nhìn về phía nàng ta, con mắt đen tối sầm lại. Há hốc mồm, cũng không biết nói cái gì, cuối cùng thế là quyết định làm theo tiên sinh nói, không biết nói cái gì, lúc không muốn nói chuyện thì không cần nói, thế là đem miệng ngậm lại. Thuận tiện quay đầu một cái, luồn vào bên trong cánh chải vuốt lông vũ, cũng không nhìn tới nàng, một khi không còn làm mình khó dễ, thì chợt cảm thấy một trận sảng khoái. Lúc này nữ tử đã xốc màn trướng lên từ trong xe ngựa bước ra. "Công chúa đã bị giáng chức đến An Dân, chúng ta sẽ đi thăm hỏi công chúa, vì vậy phải tách biệt cùng đạo trưởng ở nơi đây!"
Hồ yêu vẫn như cũ là dung mạo quốc sắc thiên hương, không giống phàm trần, trên mặt rõ ràng bình tĩnh như nước, nhưng trên lông mày vẫn có thể nhìn thấy một chút nỗi buồn:
"Đồng hành ngàn dặm, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt, nhưng từ biệt vào lúc này, lần sau gặp mặt, chỉ sợ lớn nhanh nhất cũng phải tại Dương Đô hai ba năm sau, thực sự không muốn rời đi!"
"Đa tạ tiếng đàn của túc hạ đã làm bạn trên đường!"
"Vãn Giang đa tạ đạo trưởng cho phép đồng hành!"
Vãn Giang cô nương trịnh trọng đáp lễ "Nghe nói Dương Đô chính là Thiên hạ Đệ nhị thành, thậm chí so với Trường Kinh càng phồn hoa hơn, xin đi trước một bước, trong này chờ đợi đạo trưởng!"
"Hữu duyên gặp lại!"
Lúc này thị nữ cũng từ trong xe ngựa lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, đại khái to bằng bàn tay, cười hì hì cúi người, đưa cho mèo con:
"Trong cái bình này chứa đầy là nước ép rượu nếp than mà Tam Hoa nương nương yêu thích nhất. Vốn dĩ rời khỏi Trường Kinh đã chứa đầy một cái bình lớn, bây giờ hẳn là chỉ còn có thể đổ ra mười mấy bát, đường đã được trộn vào trong đó, cũng đủ cho Tam Hoa nương nương uống một tháng. Mời Tam Hoa nương nương nhất định phải nhận lấy. Đây không chỉ là món quà gặp mặt của chúng ta dành cho Tam Hoa nương nương, mà cũng là quà đáp lễ cho sự đồng hành và đáng yêu của Tam Hoa nương nương!"
Mèo con chỉ ngửa đầu sững sờ nhìn chằm chằm nàng. Sau đó lại vừa nghiêng đầu, vừa nhìn về phía đạo sĩ nhà mình. "Quá quý giá!"
"Vậy thì đợi đến sau khi gặp lại nhau ở Dương Đô, lại đem bình ngọc trả lại cho chúng ta!"
Thị nữ cười nói:
"Tam Hoa nương nương khả ái như thế, đạo trưởng làm sao đành lòng nhìn thấy Tam Hoa nương nương một đường không có nước đường để uống?"
"Một đường đồng hành cùng nhau, cho dù là chúng ta cũng đối với Tam Hoa nương nương cực kỳ yêu thích. Huống chi trên đường đi Tam Hoa nương nương bắt con thỏ cũng vất vả!"
Vãn Giang cô nương cũng lên tiếng nói:
"Nếu như thật sự cho là cố nhân, thì mời đạo trưởng không nên cự tuyệt hảo ý của chúng ta!"
Mèo con với nét mặt nghiêm túc, ngồi đoan đoan chính chính. Một tư thế hoàn toàn không bị cám dỗ. "Tâm ý xin nhận!"
"Tâm ý xin nhận ! " Đạo nhân cùng với mèo con một trước một sau nói ra. "Đạo trưởng thật sự là vô tình!"
Thị nữ không có lựa chọn nào khác đành phải đem bình ngọc cất vào. Cả hai hành lễ cáo từ, riêng phần mình rời đi, một bên đi phía trái, một bên hướng sang phải, và khu rừng rậm rạp sâu đến mức dễ dàng che khuất tầm nhìn của cả hai bên. "Yến An!"
"Phạch phạch phạch...!"
Chim yến đáp xuống. "Tiên sinh!"
"Phải mời ngươi giúp một việc, vất vả thêm một chút, y nguyên ẩn nấp ở trên tầng mây, nhìn xem trước và sau lưng chúng ta, có yêu quỷ núp trong bóng tối nhìn trộm hay không. Con người cũng giống vậy!"
Tống Du nói xong khoát tay, trên tay liền thêm ra hai đạo linh lực, một đạo màu xanh bên trong thấu trắng, một đạo trắng như tuyết. "Có cần ta đi giám sát vị đại yêu kia?"
"Vậy quá nguy hiểm, cũng không cẩn thiết!"
"Vâng!"
Hai đạo linh lực xuyên thấu vào trong thân thể chim yến. "Trước đây chúng ta rời khỏi Tư Quận, nhưng trong thành là có người hành tung có chút khả nghi. Sau đó tiên sinh đi thuyền xuôi nam, sau khi lên bờ, ta bay trở về vùng ven sông để tìm tên lái thuyền kia, phát hiện hắn về bến thuyền Tư Quận, bỏ thuyền lên bờ, hướng đi quận thành!"
"Ngươi quả thật thông minh!"
Tống Du nhất thời lộ ra nụ cười, mặc dù bản thân hắn cũng phát giác được, nhưng vẫn là nói:
"Giúp đỡ rất nhiều!"
"Không dám...!"
Âm thanh chim yến rất thấp, nghĩ đến nội tâm hẳn là hưng phấn. "Mấy ngày nay phải vất vả hơn nhiều!"
"Không có gì vất vả, chim yến bay ở trên trời, tựa như người đi đường trên mặt đất rất nhẹ nhàng!"
Chim én nói xong, sau đó bay lên không trung. Đạo nhân thu hồi ánh mắt, cũng tiếp tục hướng lên phía trước. Hai bên đều là hàng cây thẳng tắp, chính giữa một con đường đất vàng, quanh co khúc khuỷu, không nhìn thấy đầu, như thể dẫn đến một nơi không xác định. Đạo nhân cầm lấy gậy tre, tốc độ bình ổn, vừa đi vừa nói:
"Tam Hoa nương nương nhẫn nại một lúc, chờ chúng ta đến Trịnh Khê, sẽ mua nửa bát rượu nếp than Tam Hoa nương nương uống!"
Mèo Tam Hoa cũng vừa đi vừa nói:
"Vẫn là thôi đi !"
"Vì cái gì?"
"Phải tốn tiền!"
Đạo nhân lắc đầu mỉm cười. Trịnh Khê cách đây ước chừng hơn một trăm dặm, vừa đi vừa nghỉ, ước chừng mất khoảng hai ngày sẽ thuận lợi đến được đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận