Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 145: Nghĩa trang và người kiếm khách (2)

Ước chừng sau hai khắc đồng hồ, Tống Du rốt cuộc cũng đi đến trên đường lớn, hàng cây bên đường bị gió thổi đến mức vang lên ào ào, lại đi thêm một đoạn đường, cuối cùng cũng đến khách điếm có thể che gió che mưa mà Yến nhi vừa nhắc đến.
"Là nghĩa trang quan gia a."
Tống Du ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiêu bài trên đỉnh đầu. Trước mặt là một gian phòng ốc cũ kỹ khá lớn.
Trên cửa có một cái chiêu bài, viết hai chữ "Nghĩa trang", còn dán vài lá bùa, chỉ là lá bùa chu sa kia đã bị mưa gió làm bẩn, không biết ban đầu có bao nhiêu tác dụng, nhưng hiện tại khẳng định là không dùng được nữa rồi.
Tống Du dẫn ngựa đi vào cửa nghĩa trang, nhìn vài lần. Quả nhiên có chút âm khí tại.
Chẳng qua với hắn mà nói, những mùi hương khó ngửi bên trong mới làm hắn cảm thấy khó chịu hơn.
"Tiên sinh..."
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của chim én: "Đêm nay muốn qua đêm ở chỗ này sao? Hiện tại trời còn chưa mưa, ta có thể đi nhìn lại lần nữa còn cách thành kia bao xa."
Tống Du nghe vậy quét mắt nhìn bên trong lần nữa.
Tại Đại Yến có hai loại nghĩa trang.
Một loại là điền sản của gia tộc, tiền thu được dùng để phụng dưỡng cho các lão tổ tông, cung cấp kinh phí cho con em trong tộc đọc sách.
Còn một loại khác là nghĩa trang quan gia.
Nghĩa trang quan gia là của triều đình thành lập, do triều đình xuất tiền, thành lập một nơi chuyên môn để tạm thời đặt quan tài, chủ yếu ở trong thành, ngoài thành cũng có, quan tài được đặt ở đây, bình thường là do nhiều loại nguyên nhân nên tạm thời vẫn chưa tìm được nơi an táng, thậm chí có thể bởi vì nghèo khó nên không cách nào hạ táng, hoặc là người chết tha hương, lúc vận chuyển thi thể trở về cố hương để an táng đi ngang qua, nên mới tạm thời đặt ở đây.
Lại hoặc là cũng là thi thể chẳng may.
Trước mắt, bên trong nghĩa trang chỉ đặt hai bộ quan tài, đều là loại gỗ thô, không có phủ sơn, bộ bên trái nhìn còn rất mới, còn bộ bên phải không biết đã được bày ở đấy bao lâu rồi.
Quan tài mới hẳn là tạm thời đặt ở đây, quan tài cũ thì không người nhận lãnh.
Ánh mắt Tống Du nhìn về phía chân tường.
Nơi đó chất đống một đống củi khô. Cảnh tượng này trái lại có chút quen thuộc.
Tống Du không khỏi cười cười, thế là gỡ xuống túi ống từ trên lưng ngựa, nói với chim én:
"Ở chỗ này đi, không cần lại đi tìm đường."
"Thế nhưng nơi này là..."
"Đã là ngao du thiên hạ, nơi nào không thể qua đêm?"
Tống Du dừng một chút, "Vừa vặn hôm nay, vừa vặn ta tới, có lẽ cũng là duyên phận."
"Vâng!"
"Ngươi xuống đây nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu.”
Yến nhi liếc nhìn về phía dưới mái hiên: "Nơi này có một cái tổ chim én, tên xây tổ hẳn là dùng để di chuyển về phương nam tránh đông, chưa trở lại ngay, ta tá túc ở đây một đêm là được."
"Cũng tốt."
Tống Du ngồi xuống một chỗ cạnh cửa.
Gió rét thổi tới, xuyên qua cửa nghĩa trang, lúc đến trên mặt hắn mang theo mấy phần hơi lạnh, thổi tan hương vị mục nát trong phòng.
Kỳ thật nếu quen thuộc thì cũng không đến nỗi nào.
Mèo Tam Hoa cũng chịu khó, nàng hóa thành hình người, đi đến chân tường ôm đến củi khô về, đốt đuốc lên, xong rồi mới biến trở về thành mèo con, chui về lại bên trong túi vải, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ nhìn hắn.
"Ngươi nhanh sưởi ấm."
"Tạ ơn Tam Hoa nương nương."
"Sưởi ấm đi, sưởi ấm nhanh lên."
"Ta đang sưởi ấm đây."
"Không cần khách khí.”
Cứ như thế mà ngồi, trời cũng dần dần đen. Nhưng mưa lại chưa trút xuống.
Ngược lại có tiếng vó ngựa truyền đến từ nơi xa.
Tống Du nhìn ra ngoài thăm dò một chút, chỉ thấy một người kiếm khách mặc áo đen, mang theo mũ rộng vành cưỡi ngựa mà đến, quần áo bị gió thổi đến bay tứ tung, rất nhanh đã tới nơi này.
"Xuy".
Con ngựa dừng ở cửa nghĩa trang.
Kiếm khách g liếc nhìn bên trong một chút, chần chừ mấy giây, mới xoay người bước xuống, tiếp đó dắt ngựa đến dưới mái hiên, cởi bọc hành lý xuống, cất bước vào trong.
"Hữu lễ”.
Kiếm khách áo đen ôm quyền, lên tiếng chào hỏi trước.
"Hữu lễ."
Tống Du cũng khách khí thi lễ đáp lại.
Chỉ thấy kiếm khách gỡ mũ rộng vành trên đầu xuống, ánh lửa chiếu ra một khuôn mặt trẻ tuổi, hơi có chút tuấn tiếu, chỉ là bởi vì phơi gió phơi nắng, cho nên da thịt trở nên có chút đen vàng, bờ môi cũng khô nứt, tăng thêm rất nhiều tang thương, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng hắn lớn hơn không ít so với tuổi thật.
Nhờ ánh lửa, Tống Du lúc này mới nhận ra, đúng là tên kiếm khách mà bọn họ nhìn thấy ở đại hội sông Liễu.
Cùng lúc đó, đối phương cũng nhìn hắn, cũng sững sờ một chút.
“Thế nhưng là vị tiên sinh ở đại hội sông Liễu?"
"Hữu duyên."
"Có thể gặp lại ở đây, xác thực hữu duyên!"
Tuổi trẻ kiếm khách nói một câu, lại tựa hồ có ý tứ không muốn nói thêm gì nữa, nếu không dựa theo quy củ của giang hồ, hẳn là nên tự giới thiệu mới đúng, mà hắn thậm chí còn không có tới gần đống lửa của Tống Du, chỉ tùy tiện tìm một chỗ bên trong nghĩa trang ngồi xuống, đúng lúc tới gần bộ quan tài cũ bên kia.
Tống Du quay đầu liếc hắn một cái:
"Túc hạ có thể qua đây sưởi ấm.”
"Hảo ý xin nhận, chỉ là tại hạ không lạnh."
"Thật sự không lạnh?”
"Uống hai ngụm rượu là được."
"Cũng tốt."
Tống Du cũng không chấp nhất, chỉ là lại nói, "Sắc trời lúc này tuy muộn, mặc dù ở đây có nghĩa trang, nhưng lại cách thành không xa, mưa cũng chưa rơi xuống, túc hạ có ngựa, sao lại không đi thêm một đoạn đường?"
"Ta không thứ gì giúp chỉ đường."
"Chẳng lẽ một đường đi vào An Thanh này của túc hạ, đều là màn trời chiếu đất sao?"
"Chưa nói tới việc ngủ ngoài trời, thì miếu hoang đã bị phá hoại, nghĩa trang ngoài thành, đình bỏ ven đường, ta đều đã ngủ qua."
"Giang hồ vũ nhân, quả nhiên gan lớn."
"Còn gì phải sợ?"
Kiếm khách trẻ tuổi móc ra bầu rượu uống một ngụm, tùy ý liếc mắt nhìn hai bộ quan tài sau lưng: "Người chết cũng là chỉ là một đống thịt, nhiều nhất là hơi khó ngửi một chút, kỳ thật ở chung với chúng nó còn tốt hơn so với người sống."
"Túc hạ nên cẩn thận một chút, vị trong bộ quan tài sau lưng ngươi kia, có lẻ không tán đồng với lời nói của ngươi."
"Có ý tứ gì? Tiên sinh định dong dài với ta sao?"
"Cũng không phải."
"Vậy ngươi có ý gì?"
"Chỉ là đêm nay vị kia có khả năng sẽ đứng lên."
"À…"
Kiếm khách trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: "Nếu như hắn thật sự có thể đứng lên, ta sẽ mời hắn uống một chén, thấy thế nào?"
Mỗi chữ mỗi câu, đều là ngạo khí giang hồ.
Tuy nhiên đột nhiên lại nhớ tới, mới vừa rồi vị tiên sinh này từng mời mình sưởi ấm, hắn hơi do dự, cuối cùng đưa bầu rượu qua: "Tiên sinh muốn uống chút rượu không?"
"Ta không uống."
"Tốt!"
Kiếm khách trẻ tuổi thu tay lại.
"Ầm ầm!”
Đột nhiên một tiếng sét vang lên, như thiên địa vỡ vụn. Kiếm khách trẻ tuổi không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn một chút.
Không biết tại sao, vừa rồi lúc tiếng sét bổ xuống đinh tai nhức óc, hắn lại loáng thoáng nghe thấy một chút tạp âm, giống như bên trong quan tài sau lưng này cũng có thứ gì đó cũng rung động một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận