Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 369: Đương nhiên là cực kỳ tốt (1)

"Túc hạ thân là đại yêu, vốn nên ở trong núi thanh tu, nhưng lại âm thầm ẩn náu ở kinh thành, lấy rượu và nhạc để thu gom tiền tài, để che đậy danh tính, ngụy trang tầng tầng lớp lớp, lại là vì cái gì đây?"
Khi đã vạch trần, Tống Du cũng không còn tôn trọng sự riêng tư của người khác nữa, mạnh mẽ đặt câu hỏi.
"Không dám tiếp tục lừa gạt tiên sinh!”
Nữ tử cúi đầu, lại hỏi:
“Tiên sinh có biết Trường Bình công chúa?"
"Tất nhiên biết!”
"Vậy thì thưa tiên sinh...!"
Nữ tử ngồi ở đối diện bất đắc dĩ đáp:
"Ta vốn là yêu quái ở Dương Châu, nhiều năm trước, Trường Bình công chúa xuôi nam xuống Dương Châu, có duyên gặp ta, còn có ân đối với ta!”
"Mấy năm trước ta đến Trường Kinh, một là để muốn thấy phong cảnh sầm uất của Trường Kinh phồn hoa, thứ hai cũng là nghĩ tìm được ân nhân năm đó, chính miệng nói với nàng một tiếng cảm tạ!”
"Lúc trước ân nhân cứu ta, cũng không biết ta là yêu quái, bây giờ đến Trường Kinh, biết được ta là yêu quái, rất có bản lĩnh, lại muốn ta báo ân!”
"Ta vốn thích sự tự do, không muốn bị trói buộc, không biết làm sao báo ân cứu mạng, lại không thể không báo ân!”
"Nếu là không báo, ta một thân tu vi này, liền dừng bước tại đây!”
Đạo nhân nghe, cũng nói một câu:
"Túc hạ tri ân biết lễ!”
Nữ tử lại chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói:
"Lúc ấy Dương Đô có một nhạc công nổi danh là Thanh Linh, thuở thiếu thời đã làm mê đảo không ít người, tiếng đàn càng là xuất chúng. Về sau một vị quyền quý muốn ép buộc nàng, nàng tính tình luôn cương liệt, không lấy sắc hầu người, đã nhảy sông mà chết. Vừa lúc ta đang tu hành buồn tẻ sau đó yêu thích gảy đàn, năm tháng trôi qua, cũng có chút tạo nghệ, sau khi công chúa an bài, thay thế tên và thanh danh của nàng, chuộc thân sau đó đến Trường Kinh, mở ra Hạc Tiên Lâu này!”
"Túc hạ khiêm tốn!”
"A...!”
"Nguyên lai túc hạ làm việc vì công chúa!”
"Tiên sinh đừng nhìn Hạc Tiên Lâu nhỏ, mỗi ngày doanh thu cũng không phải là con số nhỏ. Một là để gom góp của cải vì công chúa, thứ hai những người yêu thích nghe đàn và sẵn lòng chi tiêu nhiều tiền, phần lớn là quyền quý Trường Kinh, trong đó không thiếu những thanh liêm kia ngày thường không dễ gì tiếp xúc. Nhưng mà tất cả bọn họ lại đều tụ tập ở đây, cảm thấy ta là cao nhân cầm nghệ, siêu thoát thế ngoại, ở trước mặt ta nói chuyện chưa từng ngần ngại. Dù là ta không cùng bọn họ tiếp xúc qua nhiều, chỉ nghe bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên xen vào mấy câu, cũng có thể biết được không ít điều!”
Vãn Giang cô nương nói có chút trào phúng, cũng có chút bất đắc dĩ:
"Nhưng bọn họ không hề biết rằng, tôi không phải là người như trong tưởng tượng của họ!”
"Nghe tới túc hạ cũng rất bất đắc dĩ!”
Đạo nhân híp híp mắt, cảm thấy thú vị.
"Bất đắc dĩ vẫn còn tốt, chỉ là đáng thương cho ta một thân cầm nghệ này, trước kia lúc ở trong núi, chỉ cần ta gảy dây đàn đều có thể dẫn tới di tượng. Đến Trường Kinh, lại chỉ có thời điểm ngẫu nhiên cảm xúc sâu vô cùng, mới có thể tìm đến cảm giác ban đầu!”
"Như vậy lần này...!”
"Lần này cũng vì công chúa nghe nói thủ bút của tiên sinh, lại nghe nói đương kim Bệ hạ từng triệu đạo nhân vào cung dạ yến, thế là ta tìm đến đây để điều tra lai lịch cùng với sâu cạn của tiên sinh!”
Nữ tử nói:
“Ta trước nghe nói về thành tựu của tiên sinh, liền đoán ra tiên sinh có thể là truyền nhân của Phục Long Quan trong truyền thuyết, tuy nhiên công chúa hỏi, ta nhưng lại chưa nói ra!”
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết..!”
Nữ tử cười một chút:
"Có lẽ là hữu duyên. Có lẽ là lúc trước tại Trường Sơn gặp một lần, quá mức mỹ hảo, không đành lòng làm tổn thương tiên sinh. Có lẽ là cảm thấy tiên sinh cũng không phải là người triều đình, như thế thực sự không hề tốt!”
"Thế thì phải đa tạ túc hạ!”
"Không dám!”
"Vậy túc hạ sẽ giải quyết vấn đề khi quay về như thế nào?
"Không đành lòng cho tiên sinh thêm phiền phức, không biết làm sao đối với công chúa đã có ân cứu mạng với ta!”
Nữ tử nói ngừng một chút:
“Tiên sinh là cao nhân Phục Long Quan, ta đến Trường Kinh đã được bảy năm, tiên sinh là người duy nhất liếc một chút liền nhìn ra ta không phải người, Phục Long Quan như thế nào, ta cũng có chỗ nghe nói, giống như thực nói với công chúa, công chúa anh minh, nghĩ đến sẽ không đến phiền nhiễu tiên sinh!”
"Túc hạ quả nhiên am hiểu ẩn giấu!”
"Tuy nhiên cũng có một người đoán ra ta không phải người!”
"Chẳng lẽ là quốc sư?"
"Đúng vậy!”
"Không biết túc hạ đã nói như thế nào với quốc sư?"
"Nói ta là cổ cầm chi linh!”
"Diệu a!”
Tống Du lại lộ ra ý cười.
"Chê cười!”
"Tại hạ còn muốn hỏi một chút!”
"Tiên sinh xin hỏi!”
"Túc hạ thật sự nuôi quỷ nuốt vàng?"
"Tất nhiên, tiên sinh có muốn kiến thức một phen?"
"Không cần!”
Tống Du chợt cảm thấy rất là thú vị.
Thay thế một nữ tử cũng am hiểu đánh đàn, cho thấy bản lĩnh của Trường Bình công chúa, chắc hẳn có thể an bài đến không chê vào đâu được. Dù cho có người hoài nghi, cũng có thủ đoạn ứng phó. Nếu thực sự không thể xử lý được, nếu kiểm tra tới cửa, lấy nữ tử này cực cao đạo hạnh cùng với khả năng ẩn nấp kinh người, cũng bất quá chỉ có thể tra ra sự thật nàng nuôi dưỡng tiểu quỷ mà thôi.
Dù là quốc sư có đoán, cũng chỉ đoán ra nàng không phải người.
Thần thông cầm nghệ, thế gian tuyệt đỉnh, vốn là làm cho người ta kính trọng, ít có người sẽ đi hoài nghi điều tra, nói nàng là người còn có người không tin, ai lại dám tin một con yêu có cầm nghệ cao như vậy đâu? Chắc chắn đó phải là một thiên tài trong việc chơi đàn.
Không phải tiên bên trong đàn, cũng nên là linh bên trong đàn.
Thật sự là tầng tầng lớp lớp.
Nếu là Tống Du không có vừa lúc gặp được Thanh minh, không thể mượn nhờ thiên thời, chỉ bằng sức mạnh linh lực của Thanh Minh, chỉ sợ cũng nhìn không ra chân thân của nàng, cũng vẫn là bị mơ mơ màng màng.
"Không biết đạo trưởng bây giờ biết được ta là yêu, sẽ làm như thế nào?"
Nữ tử nhìn xem hắn hỏi.
"Yêu quái luẩn quẩn giữa thế gian, vốn là không nên!”
Đạo nhân lấy lại tinh thần, cũng thành thật cho ra thái độ của mình:
“Tuy nhiên tại hạ cũng không phải là thần quan Thành Hoàng, cũng không phải là thần linh Phi Thiên cung, chỉ là một đạo sĩ lang thang, nếu là yêu quỷ nhân gian trong thành chưa từng làm loạn, quả thực tại hạ không nên quản!”
"Vị ở An Nhạc Quán kia cũng như thế?"
"Cũng như thế!”
"Đa tạ đạo trưởng!”
Nữ tử thành tâm cúi đầu nói cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận