Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 427: Kinh thành lại có thêm một truyền thuyết (1)

"Ầm ầm ầm...!”
Tiếng sấm vang vọng...
Sau khi tia sét tan biến, tiếng sấm mới vang lên chậm chậm.
Âm thanh ồn ào làm tai nhức, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.
Trên núi dưới núi không biết bao nhiêu thương nhân đi đường, đại yêu tiễn biệt Tống Du cũng còn chưa đi trở lại kinh thành, không biết bao nhiêu người trông thấy một màn này, bị tia sét kia choáng váng con mắt. Dù là ở trong thành Trường Kinh, cũng có một số địa phương có thể trông thấy bầu trời chợt lóe lên lôi đình bên này, mà đại bộ phận người giang hồ trên núi sớm đã nằm xuống, gió lạnh thổi qua, chỉ ngửi thấy một mùi cháy khét.
Ở khoảnh khắc này, không có sự phân biệt về võ nghệ cao thấp.
Lưu manh trong giang hồ cũng được, cao thủ hàng thật giá thật cũng được, phía dưới lôi đình, chúng sinh bình đẳng.
Về phần mũi tên đầy trời này, tựa như chưa từng xuất hiện, hoặc đã tan biến hoá vào tia chớp trước đó.
Vượt qua dự đoán của Tống Du, thế mà còn có không ít người đứng vững.
Khả năng có lẽ khoảng hai, ba phần tư.
Xem ra không ít người đều là đến xem náo nhiệt.
Đứng ở phía trước nhất, chính là Vân Hạc môn Trường Kinh, Tịch Dị Thượng Tịch gia.
Tịch Dị Thượng cũng vừa buông xuống cánh tay che mắt, lúc này ngắm nhìn bốn phía, không thể giữ được sự bình tĩnh, ngây ra như phỗng.
Điều này không phải là sức mạnh con người, mà là quyền uy của trời đất.
"Túc hạ!”
Chỉ nghe phía trước truyền đến âm thanh của đạo nhân:
"Cảm thấy hài lòng với náo nhiệt này chưa?"
Tịch Dị Thượng nói không ra lời, cũng không biết làm sao.
Bên cạnh thậm chí có người phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Không cần đa lễ, chỉ muốn chư vị sau này cáo tri giang hồ, trên giang hồ không còn Thương Sơn đồ nữa!”
Tống Du nói xong, quay người rời đi:
“Cũng miễn cho các hảo hán giang hồ lại vì nó mà chém giết không ngừng!”
Ngựa đỏ thẫm yên lặng nhấc vó, theo sau.
Mèo Tam Hoa thì còn rướn cổ lên, nhìn chằm chằm đám người nằm đầy đất, lại hít hít cái mũi, lúc này mới quay đầu đuổi theo.
Kiếm khách mặc áo xám lấy lại tinh thần, cũng vội vàng dẫn ngựa đuổi theo.
"Tiên sinh!"
"Đa tạ túc hạ vừa tương trợ!”
"Tiên sinh nói đùa, Thư mỗ tuyệt không giúp một tay!”
"Túc hạ còn có việc a?"
Kiếm khách áo xám trầm mặc một lát, lúc này mới hỏi:
“Không biết tiên sinh lần này lại đi nơi nào?"
"Hướng bắc!”
"Muốn đi phương bắc?"
"Vâng!”
"Tại hạ cũng đi đến phương bắc!”
Kiếm khách mặc áo xám ôm kiếm hành lễ:
“Ba năm trước đây gặp nhau ở Hủ Châu, Thư mỗ ngu dốt, vô tình từ tiên sinh đây học được chút bản lĩnh, nhưng không biết. Về sau lại tỉnh ngộ, nhưng cũng không có chút tung tích của tiên sinh. Bây giờ hữu duyên gặp lại, Thư mỗ nguyện đồng hành cùng tiên sinh, đi theo làm tùy tùng làm chút việc vặt vãnh, tạm thời coi là báo đáp ân tình ngày đó của tiên sinh!”
"Lúc trước gặp nhau chỉ là tình cờ, túc hạ có được cảm ngộ, cũng là thiên phú của túc hạ, sao lại nói chuyện báo đáp?"
"Lúc ấy là duyên, lúc này cũng là duyên, Thư mỗ đến hướng bắc, tiên sinh cũng đúng lúc đến hướng bắc, sao lại không phải là duyên phận?"
Kiếm khách mặc áo xám lần nữa hành lễ, thành tâm thỉnh cầu nói:
“Phương bắc hỗn loạn, yêu quỷ liên tục xuất hiện, lòng người hoang mang, Thư mỗ biết được tiên sinh chính là thần tiên đương thời, không dám nói thay tiên sinh dọn sạch chướng ngại trên đường, không dám nói có thể vì tiên sinh hàng yêu trừ ma, chỉ cầu vì tiên sinh dọn sạch hạt bụi trên đường, giảm bớt chuyện phiền não cho tiên sinh!”
Tống Du ngẫm lại, mỉm cười, quay đầu nhìn hắn:
"Không biết túc hạ vốn là muốn đi đâu?"
"Nguyên là muốn đi Quang Châu!”
"Quang Châu...!”
Tống Du ngẫm lại, mới lên tiếng:
"Tại hạ hướng bắc, phải đi qua Hòa Châu trước, rồi đi dọc theo biên cảnh, túc hạ đi Quang Châu dù không phải nhất định phải từ Hòa Châu qua, nhưng từ Hòa Châu đi qua, cũng là không tính đi đường vòng. Nếu là túc hạ có lòng muốn hộ tống chúng ta một đoạn đường, vậy thì đưa chúng ta đi đến Hòa Châu đi!”
"Theo như lời tiên sinh nói!"
Kiếm khách mặc áo xám lần nữa ôm kiếm nói.
Người đồng hành cùng liền có thêm một kiếm khách.
Mèo Tam Hoa thường xuyên nhìn chằm chằm vị kiếm khách này.
Đối với người xa lạ bí mật quan sát.
Tống Du thì vừa đi vừa nói:
"Ngày đó sau khi từ biệt ở Hủ Châu, tại hạ thường xuyên nghe được tin đồn về túc hạ, toàn là câu chuyện hào hiệp trên giang hồ!”
"Người giang hồ thích nói những điều đó, một mực đem sự tình nói thành dáng vẻ mà bọn họ thích, không quan trọng câu chuyện thực sự như thế nào!”
Kiếm khách mặc áo xám rất khiêm tốn nói:
“Có đôi khi Thư mỗ một mình đến trà lâu, nghe tiên sinh kể chuyện kể về sự tình của Thư mỗ, cũng không nhịn được mặt đỏ tới mang tai!”
"Túc hạ chớ có khiêm tốn!”
Tống Du nói:
“Chỉ cần túc hạ mang trên mình mối thù diệt môn, lại còn có thể giữ lại nữ quyến cùng với con trai độc nhất của Lâm gia, liền được xưng tụng là hào kiệt!”
"Để lại đứa con trai độc nhất, là bởi vì năm đó Lâm Đức Hải đã để lại Thư mỗ, Thư mỗ muốn trả lại cho hắn!”
Kiếm khách mặc áo xám lắc đầu, không có nhiều lời.
Trong yên lặng, là kiêu hãnh đầy người.
Lâm Đức Hải năm đó tự khoe là thiên hạ đệ nhất đao, một thân kiêu ngạo, tự tin vô cùng, không màng đến việc giết con trai kẻ thù, cũng không tin rằng một đứa trẻ sau hai mươi năm có thể đe dọa được mình, liệu Thư Nhất Phàm bây giờ cũng không nghĩ rằng mình là thiên hạ đệ nhất kiếm khách sao? Một thân anh hùng hào hùng, điểm kia lại so với Lâm Đức Hải lúc trước kém đi?
Nếu hắn giết con trai độc nhất của Lâm Đức Hải, trong mắt người giang hồ xem ra, chẳng phải là yếu hơn Lâm Đức Hải ba phần? Thật sự làm như vậy, bây giờ bên trong truyền văn giang hồ lại lấy ở đâu ra tên tuổi hắn là thiên hạ đệ nhất kiếm khách nữa?
"Về phần nữ quyến của Lâm Đức Hải...!”
Kiếm khách mặc áo xám do dự, ánh mắt lấp lóe:
"Nhắc tới cũng là tiên sinh chỉ điểm, nếu không phải như thế, Thư mỗ không chừng cũng sẽ nhất thời xúc động...!”
Tống Du mỉm cười không nói gì.
Kỳ thật dạng người giống như là Thư Nhất Phàm này, đối mặt với một lựa chọn lớn, lời người khác nói rất khó tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn, nhiều nhất đưa đến tác dụng chỉ điểm, mà không có tác dụng thuyết phục.
Chỉ là trợ một phần lực a.
Coi như lúc ấy sự thật thật như Thư Nhất Phàm nói, sở dĩ trong khoảnh khắc đó lời nói Tống Du có thể thuyết phục hắn, để hắn bỏ qua gia quyến của Lâm Đức Hải, cũng chỉ là bởi vì bản thân hắn đã có khuynh hướng làm như vậy.
"Nghe nói túc hạ từng ở Nam Châu một người một kiếm giết bại qua trên trăm tên sơn tặc?"
"Giang hồ khuếch đại, chỉ là mấy chục mà thôi!”
"Thế thì cũng rất lợi hại!”
"Đám kia sơn tặc quá mức phách lối, không riêng cướp tiền, mà lại cướp sắc, còn giết người, tra tấn người vì để vui vẻ, thực tế nên giết!”
Kiếm khách mặc áo xám nói:
“Đám sơn tặc kia cũng chỉ là một đám người ô hợp, kỳ thật nếu bọn hắn thật sự vây giết tới, Thư mỗ cũng chưa chắc có thể nhẹ nhõm thủ thắng, nếu chịu lấy mũi tên bắn xa, Thư mỗ có lẽ cũng sẽ bị thương. Chỉ là bọn hắn cũng không phải là hổ báo, chỉ là một đám chó hoang, chỉ hung ác ở trước mặt bách tính, Thư mỗ chỉ xông đến lấy đi mạng sống của bảy tám người, bọn hắn liền chạy trối chết, Thư mỗ chậm rãi đi theo phía sau, và giết bọn hắn một cách dễ dàng!”
"Túc hạ còn hiểu binh pháp!”
"Không đến nỗi!”
"Không biết túc hạ đi đến Quang Châu là có việc gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận