Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 789: Cho các ngươi thời gian chạy trốn (2)

Tống Du nghe xong cũng chỉ là nói ra:
"Âm Quỷ cũng có thể đau!"
"Bần đạo chỉ luyện quỷ có tội, lấy công tích của bần đạo đối với thiên hạ thương sinh, đối với Địa Phủ Âm gian, đạo hữu tuyệt không nhớ tới những điều này sao?"
"Quỷ có tội..!"
Tống Du lại chỉ là thì thào đọc lấy từ này, sau đó giương mắt nhìn về phía Quốc sư híp mắt hỏi:
"Lâm Hữu cũng không hề phạm những tội ác như ghi chép trên sổ Âm Quỷ của Quốc sư, đúng không?"
Ánh mắt của đạo nhân trẻ tuổi giống như một thanh kiếm sắc bén.
Khuôn mặt Quốc sư mười phần bình tĩnh, lại tránh đi ánh mắt của hắn, ngược lại nhìn về phía mấy vị đại yêu xung quanh:
"Bần đạo lật khắp điển tịch có liên quan đến Phục Long Quan, biết được bản lĩnh của truyền nhân Phục Long Quan, đại yêu thiên hạ chỉ sợ cho dù là vị Hồ Tiên này cũng không thể địch nổi với truyền nhân Phục Long Quan, tuy nhiên bảy vị đại yêu, hoặc là tám vị, dù là tôn sư của đạo hữu ở thời điểm đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể ứng phó được..!"
"Bảy vị! Bảy vị!"
Bên cạnh lập tức truyền ra hồ ly thanh âm:
"Quốc sư cũng không nên tính đến chúng ta, Hồ ly Việt Châu chúng ta, thế nhưng là bắt đầu từ tiên tổ đã thân cận với nhân gian, chúng ta tuyệt đối không làm chuyện nguy hại nhân đạo, cũng tuyệt đối không dám kẻ địch với Phục Long Quan là chi đỉnh của nhân đạo, huống chi chúng ta cùng với đạo trưởng sớm đã có giao tình..!"
Nghe giống như là ngữ khí của thị nữ. Nói xong còn quay đầu nhìn về phía Tống Du:
"Đạo trưởng ngươi nói đúng không?"
Quốc sư ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ tiếp tục nhìn về phía Tống Du:
"Đạo hữu chỉ là vì một số con quỷ có tội, liền muốn bốc lên mạo hiểm như vậy lại không chút nào bận tâm đến tâm tình ngày xưa sao?"
Tống Du cũng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn về hướng Quốc sư:
"Quốc sư dừng tay lại ở đây thì như thế nào?"
Hai kẻ đạo sĩ nhìn nhau, ở giữa chỉ có gió đến rồi đi. Nội tâm người mạnh mẽ tuyệt đối sẽ không tùy tiện dễ dàng lung lay. Nhưng vào lúc này, Tống Du nghe thấy âm thanh quỷ hồn kêu rên mơ hồ, như có như không, tiếng kêu thê thảm, thẳng vào linh hồn. "Quốc sư nói đến cũng không tệ, bảy vị đại yêu liên thủ, cho dù là đạo trưởng chỉ sợ cũng khó mà địch nổi!"
Âm thanh Hồ ly lại vang lên, nhưng không phải thuyết phục, mà chính là cười hì hì nói:
"Giúp đỡ mà ta nói với đạo trưởng lúc trước không phải là nói dối, nếu là đạo trưởng nguyện ý nói một tiếng, chúng ta liền không chút do dự, hỗ trợ đạo trưởng một chút sức lực!"
"Mấy vị...!"
Tống Du lại không nhìn nàng, chỉ không vội vã, dần dần nhìn về phía mấy vị đại yêu ở đây, tự nhiên cũng bao gồm con hồ ly kia, chống gậy tre bình tĩnh nói ra:
"Tại hạ rời đi một lát, lúc trở lại, nếu hư bên trong mấy vị có vị nào đã rời đi, tại hạ xem như vị đó chưa từng tới, đợi đến khi Địa Phủ Âm gian ngưng tụ thành công, nếu như mấy vị muốn mưu cầu thần chức, đến lúc đó cũng có thể thi triển bản lĩnh!"
Nói đến đây dừng lại một lát:
"Nếu như lúc tại hạ trở lại, mấy vị còn lưu tại nơi này, vậy thì vừa vặn, mấy vị đều là Yêu tộc truyền lại từ Thượng Cổ, Phục Long Quan ta cũng truyền lại từ Thượng Cổ, sẽ ở tại Nghiệp Sơn này lần nữa phân cao thấp!"
Nói xong không chờ bọn họ trả lời, quay người hướng dưới núi mà đi. Trên núi Đà long lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Đạo nhân cũng tùy ý tới đối mặt. Như thế nào lần nữa phân cao thấp? Cũng không phải Phục Long Quan từng cùng bọn hắn tranh đấu trực diện qua, đương nhiên song phương riêng phần mình truyền thừa ngàn năm, từng có tranh đấu cũng là rất bình thường, mà chính Phục Long Quan là đại biểu cho nhân đạo, bọn hắn đại biểu cho yêu đạo, Thượng Cổ là thời điểm nhân đạo cùng với yêu đạo cùng tồn tại, bây giờ thế giới có bộ dạng gì, từ lâu đã là kết quả của thắng bại. Nếu như yêu không tin tà, còn muốn đấu với người. Thì đành phải lại phân ra cao thấp. Trong lúc nhất thời trên núi trầm mặc chỉ có tiếng gió thổi. Đạo nhân thì đi vào Quỷ thành trong núi. Quỷ thành so với lần trước đến không sai biệt lắm, thời gian ngắn nhìn không ra biến hoá gì nhiều, nhiều nhất chỉ là Âm quỷ trong thành rất sợ hãi, đã không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, khoảng thời gian này Quỷ thành tựa như cũng có biến hóa. Tống Du mặt không biểu tình, cất bước xuyên thành mà qua. Bên cạnh có Âm quỷ xì xào bàn tán, cất giấu lo lắng trong đó. Lại có quỷ sai áp lấy quỷ hồn hướng đi vào chỗ sâu, Quỷ Soa mặt lộ vẻ không đành lòng, quỷ hồn thì hô to kêu to. "Vì cái gì bắt ta? Vì cái gì lại muốn bắt ta? Có phải là bắt lầm? Tiểu nhân rõ ràng đã thụ xong hình, đã thoát tội, là quỷ tam đẳng! Thả ta ra! Thả ta ra!"
"Các ngươi nghĩ tại sao mấy ngày này chúng ta cứ bắt người đi thi hành án xử..!"
"Nói là Quỷ thành có biến, không thể chứa được nhiều quỷ như vậy, nếu không sẽ phải bị thiên lôi đánh xuống, tất cả rất nhiều quỷ phạm tội đều bị kéo đi thiêu chết..!"
"Ta làm sao nghe nói không phải như vậy...!"
"Ta làm sao nghe nói có tên quỷ chỉ là phạm phải tội nhỏ ăn cắp và ẩu đả, cũng bị kéo đi thiêu đốt?"
"Một ngày nào đó sẽ không đến lượt chúng ta, phải không?"
Đại đa số quỷ, đều không phải có tâm địa thánh nhân trong sáng. Nhưng không phải thánh nhân, cũng không phải tội nhân. Nhiều nhất là ở giữa những người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận