Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 82: Muốn gửi hoa mai tỏ nỗi lòng (1)

Đạo trưởng Xuất Vân đứng bên ngoài lều, ánh mắt nhìn từng người bước ra khỏi lều, có chút kích động, có chút sợ hãi, vừa kích động lại vừa sợ hãi, thỉnh thoảng cúi đầu ngắm trộm nữ đồng bên người một cái.
Nữ đồng đang đứng cạnh đây, cao còn không đến phân nửa người nàng, quần áo gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt chuyển động xung quanh, nhìn ngắm mọi người qua lại, tràn đầy sự hiếu kỳ với tất cả sự vật mới lạ và những tiếng vang rộn rã khắp nơi. Nhưng trên mặt nàng cũng không lộ ra những biểu tình phong phú như người bình thường, có lẽ là hóa người không lâu, còn chưa học được năng lực biểu lộ nhiều loại cảm xúc của nhân loại, gặp được sự tình đáng ngạc nhiên, cùng lắm chỉ có thể mở một đôi mắt ra thật to để xem thật kỹ.
Soạt một cái.
Lều vải bị xốc lên, một nhóm đạo nhân đi ra.
Xuất Vân đạo trưởng không khỏi quan sát biểu cảm của mọi người.
Đi ở đầu tiên chính là Tống đạo huynh. Vị đạo huynh này từ đầu đến cuối đều biểu lộ bình thản như thế, tựa như chuyện có kinh dị đến mấy, ghê tởm đến mấy cũng không thể đả động được hắn, hắn vẫn cứ như bình thường mà hành xử.
Ngược lại là thần sắc của các trưởng bối trong sư môn cùng các sư huynh đệ đồng môn đi sau lưng có chút khác biệt với trước đó.
Trưởng bối trong sư môn trên mặt có một phần xấu hổ cùng bối rối, các sư huynh đệ thì đầy mặt đỏ bừng, có một số còn đang nhỏ giọng thì thầm mấy câu loáng thoáng như "Khó coi", " trước khi đi vào nên hỏi một chút".
Xuất Vân cùng Tam Hoa nương nương đều vô cùng tò mò về việc xảy ra trong lều.
Tam Hoa nương nương nghẹo đầu, rướn cổ lên, con mắt cũng trợn to, dường như muốn xuyên thấu qua tấm rèm nhìn trộm bên trong lều trại.
Xuất Vân đạo trưởng thì đi đến trước mặt Ứng Phong đạo trưởng: "Sư huynh, trong lều vải này là cái gì vậy?"
Sắc mặt Ứng Phong đạo trưởng càng đỏ thêm mấy phần.
"Không, không có gì..."
"Thế vì sao các ngươi lại kỳ quái như thế."
"Đừng hỏi."
"Đến cùng là bị làm sao? Kỳ kỳ quái quái! Thái độ này của ngươi, càng làm cho ta muốn biết!"
Ứng Phong đạo trưởng ấp úng, vẫn không thể trả lời.
Mặc dù người tu đạo tự do, tự tại, tâm vô tạp niệm, nhưng thời thế này, làm sao có thể thoải mải tự nhiên nói cho sự muội nghe những việc đó.
Hắn rối rắm trong lòng chưa được bao lâu đã nghe sư phụ của Xuất Vân đạo trưởng trách cứ: "Còn có thể có cái gì? Đều là những thứ khó coi! Hỏi hỏi hỏi! Có cái gì hay mà hỏi?"
"Nha..."
Xuất Vân đạo trưởng không khỏi co rụt cổ, không dám nói nữa.
Nhớ tới những thứ nhìn thấy trong lều vải, thây khô hôi thối, hình thù kỳ quái thân thể vặn vẹo, nàng vẫn là có chút buồn nôn.
Ngược lại là Tống Du cười cười, nói với Xuất Vân đạo trưởng:
"Đạo pháp là tự nhiên, cần gì lưu ý những mặt bên ngoài."
Vừa nói, đúng lúc nhìn thấy Tam Hoa nương nương đang muốn chui vào.
"Soạt!"
Tống Du một phát bắt được cổ áo của nàng, đem nàng kéo trở về, sau đó đưa mắt nhìn những người khác, chắp tay nói: "Các vị đạo hữu, sắc trời muộn."
"Chúng ta cũng đến lúc trở lại Thanh Tiêu Quan."
"Vậy thì tạm biệt."
"Hy vọng sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại."
Ngay cả Tam Hoa nương nương cũng học theo Tống Du, dùng hai tay cung trước ngực bắt chước nói một tiếng sau này còn gặp lại. Nếu không phải cổ áo đang bị người chộp trong tay, có lẽ sẽ càng thêm ra hình ra dạng.
Đôi bên không cùng đường, cho nên đều tự tách nhau ra, tự mình đi về.
Xuất Vân đạo trưởng thu hồi ánh mắt, có chút tiếc nuối, có chút buồn bã:
"Tống đạo huynh có định lực thật mạnh."
Những đạo trưởng trung niên có hơi kinh ngạc, nhất thời nhíu mày trầm tư.
Đêm nay đi dạo một chuyển, Tống đạo hữu rõ ràng thong dong hơn so với bọn hắn rất nhiều. Không chỉ thong dong hơn bọn tiểu bối, mà so với những đạo trưởng trung niên có nhiều kiến thức như bọn họ cũng càng bình thản. Lúc trước vẫn chưa cảm thấy gì, lúc này hồi tưởng lại, trong đó đều là tu vi. Câu mà Tống Du nói " Đạo pháp là tự nhiên, cần gì lưu ý những mặt bên ngoài." Thoạt nhìn chỉ là nói với Xuất Vân cùng mấy vị tiểu bối, nhưng thật ra là nói chung tất cả bọn họ chỉ là vì để ý mặt mũi mấy người đạo trưởng lớn tuổi như bọn họ mà nói tránh đi.
Hồi lâu sau, lông mày hắn mới giãn ra.
"Ai..."
"Sư phụ sao lại thở dài? Có chuyện gì buồn phiền sao?"
"Không phải buồn phiền, là giác ngộ."
"Giác ngộ cái gì?"
"Chỉ cảm thấy chúng ta không ngại khó khổ đọc đạo kinh, tìm hiểu đạo pháp, cả ngày say mê trong đó, ngược lại quên đi đạo lý đạo pháp là tự nhiên. Cuối cùng còn phải nhờ vào Tống đạo hữu chỉ giáo mới có thể giác ngộ."
"Sư phụ nói vậy tức là sao?"
"Vạn vật trên thế gian này, không có chỗ nào mà không ẩn chứa đại đạo, nếu dùng một đôi tuệ nhãn quan sát, đều sẽ có thể ngộ ra chân lý bên trong. Nếu chỉ đem tầm mắt giới hạn trên đạo kinh, tập trung vào ý nghĩa sâu xa bên trong của nó, mà xem nhẹ những tồn tại tự nhiên bên ngoài, khi ấy lúc nhìn nhận vạn vật trên thế gian chỉ xem thấy, hiểu được một mặt, không nhận thấy mặt còn lại, chẳng phải là nên bị coi thường?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận