Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 152: Sơn ngoại hữu sơn, thế ngoại cao nhân (1)

Tống Du bẻ gãy vài nhánh cây vừa mới mọc ra vào mùa xuân, dáng dấp không dài, tinh tế lại non nớt, dùng để kết thành một quả cầu rỗng ruột trong lúc tiện ray, nhìn trái nhìn phải một chốc, không hài lòng lắm, dù sao lúc đi đường cũng nhàm chán, thế là lại vứt bỏ, một lần nữa kết thêm hai cái, sau đó chọn lấy một cái trong lòng thấy thích, bỏ vào bên trong túi ống.
Tuy là ung dung nhàn tảng như thế, hái quả bóc cỏ, nhưng thật ra cũng không làm trì hoãn việc đi đường, trái lại còn tìm được không ít niềm vui thú trên đường đi.
Trong thoáng chốc giống như trở lại thời thơ ấu.
Khi đó bất luận là đi đâu, dù đường có dài bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần là đang đi trên đường, thì dù đồng ruộng bên đường, hay cây cối trong rừng, đều có vô vàn niềm vui thú.
Khi đó, đi đường chưa từng là vì đi đường.
Thời gian dần trôi, càng chạy càng cao, lên đến đỉnh núi.
Tam Hoa mèo dừng lại, quay đầu nhìn ra phía xa xa.
Tống Du cũng theo đó dừng lại.
Không biết nơi đây lại là chỗ nào, chỉ biết khi đứng nhìn như thế này, núi sông đều ở dưới chân, phong cảnh cực tốt.
Nơi này trồng rất nhiều cây mía. Giữa các sườn núi là vùng đất bằng phẳng và đều đặng, bị rừng mía liên miên nhuộm thành màu thanh sắc, ở giữa có một con đường nhỏ, dẫn về hướng mà đời này có lẽ cũng sẽ không đặt chân đến, đại thụ yên tĩnh sinh trưởng ở bên đường, không biết đã sống được bao nhiêu năm, cuối tầm mắt mơ hồ có thể thấy được phòng ốc trong thôn xóm, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, hết thảy đều rõ ràng, yên tĩnh và đẹp đẽ.
Tống Du thật sự nhịn không được nghĩ, có lẽ mấy trăm năm trước phong cảnh nơi này đã là như vậy rồi.
Có lẽ mấy trăm năm sau cũng vẫn sẽ là như vậy.
Nơi này có lẽ là quê hương của một ai đó? Người dân sống ở đây là người như thế nào? Bọn họ đã trãi qua một cuộc sống ra làm sao?
Vẻ mặt Tống Du vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại xúc động không thôi, nghĩ muốn tiếp tục nhìn ngắm bộ dán của mảnh đất này, nhận biết người nơi đây, nghe một chút cố sự nơi này, nhưng cũng biết rằng sông núi là vô hạn, thần tiên cũng không nhìn thấy hết được..
Thế giới thì rộng lớn, nhân sinh lại ngắn ngủi, khó tránh khỏi tiếc nuối.
Thế nhưng tiếc nuối vốn là trạng thái bình thường.
"Tiên sinh."
Lúc này một con chim én đáp xuống, dừng ở trên đỉnh đầu của con ngựa, quay đầu nhìn hắn: "Chúng ta đi hướng nào?"
"Yến An."
Tống Du không vội vã trả lời, chỉ hỏi hắn: "Ngươi bay qua phương Nam tránh đông chưa?"
"Hồi tiên sinh, ta từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh lão tổ tông, không cần bay qua phương Nam tránh đông. Sau khi đắc đạo, mở ra linh trí, sau đó hoá hình, vậy nên lại càng không cần đi.”
"Ra là vậy."
"Tiên sinh rất có hứng thú với phương Nam và chuyện ngoài hải ngoại sao?" Chim én dùng một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đạo nhân, luôn cảm thấy sau khi hắn nghe mình bảo chưa từng đi, ngữ khí có chút tiếc nuối, "Từ nhỏ ta từ nhỏ đã được nghe lão tổ tông kể qua không ít chuyện liên quan tới phương nam và chuyện ngoài hải ngoại, nếu như tiên sinh muốn nghe, ta cũng có thể kể cho tiên sinh nghe."
"Cũng không phải chuyện này."
"Vậy thì…"
"Ta chẳng qua là cảm thấy việc bay qua phương nam tránh đông là chuyện rất phi thường."
"Sao lại phi thường?"
"Nghe nói các ngươi phải bay hơn vạn dặm, xa nhất phải bay đến mấy vạn dặm, không biết phải vượt qua bao nhiêu sống núi cùng quốc gia, gặp được bao nhiêu phong cảnh khác nhau, đoạn đường kia nhất định là rất đặc sắc." Tống Du cảm thán nói, "Trên đời này ngay đến cả thần tiên cũng bị tín ngưỡng trói buộc ở một nơi, chưa từng biết được dáng vẻ chân chính của thế giới, thậm chí đại đa số người ngay cả nằm mơ đi chăng nữa cũng đều không mơ ra được một thế giới rộng lớn như vậy, mà các ngươi trời sinh chính là di chú qua phương Nam, sinh ra là để hiểu biết đến một thế giới rộng lớn mà đại đa số người cả một đời cũng không hiểu biết được, không biết các ngươi cảm thấy thế nào, nhưng tóm lại chính là được rất nhiều người ao ước."
Chim én nghe kiểu nói này của hắn, trái lại thật sự cảm thấy rất phi thường, thế nên cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Ta chưa từng đi…“.
"Ngươi tùy thời đều có thể đi."
"Bên ngoài nguy hiểm không?"
"Khó mà nói được."
"A…"
Tống Du ngẫm lại, nói:
"Ta lúc còn nhỏ, cũng từng hỏi sư phụ ta, dưới núi có nguy hiểm không.”
"Nàng nói với ta: Thế giới này rộng hơn mười vạn dặm, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chết bởi tai vạ bất ngờ, không biết bao nhiêu người không được chết tử tế. Nhưng cũng có người ở yên một chỗ không đi, chưa từng biết đến bất kỳ địa phương nào, chưa từng làm bất cứ chuyện gì đặc biệt, nhưng lại nửa đời chết bệnh chết đói. Cũng có người sống đến già, nhưng lại ngơ ngơ ngác ngác. Đối với chuyện này, ngươi phải tự mình đi xem, tự mình đưa ra quyết định, cả đời này gặp được thứ gì, tao ngộ cái gì, đều liên quan mật thiết đến sự lựa chọn của chính ngươi.
"Tuy nhiên nàng là Đa Hành Đạo Nhân, lúc tuổi còn trẻ thích nhất là hành tẩu thiên hạ, đây bất quá chỉ là là suy nghĩ của nàng, đó là đương nhiên. Cả người và ta đều có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình."
Chim én suy tư hồi lâu, lúc này mới thấp thỏm nói: "Ta vẫn luôn rất muốn hỏi tiên sinh một vấn đề."
"Cứ hỏi."
"Tiên sinh hành tẩu thiên hạ, lại không có mục đích, vậy tiên sinh là vì điều gì?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Chim én suy tư hồi lâu, mới cẩn thận nói: "Ta vốn tưởng rằng là vì trừng ác dương thiện, Tru Tà trừ ma."
"Trên đoạn đường này, ta trừng phạt qua cái ác cũng nêu cao qua cái thiện, tru qua tà cũng trừ qua ma, nhưng lại không phải vì chúng nó nên mới đặc biệt hạ sơn." Tống Du lắc đầu cười nói, "Có khi ta sẽ làm như vậy, nhưng có khi cũng không làm như vậy."
"Tiên sinh không tích lũy công đức sao?"
"Không tích lũy công đức, chỉ tích lũy sự an tâm."
"Tiên sinh không vì thành thần ư?"
"Không vì thành thần, cũng không vì thành Phật."
Chim én sững sờ một chút, đã nhìn quen tổ tông nhà mình mở vì trở thành thần phật mà hao phí hết tâm tư, bây giờ tiên sinh lại nhẹ nhàng nói ra một câu "Không vì thành thần, cũng không vì thành Phật", ngược lại làm cho hắn không biết nên trả lời như thế nào.
"Này… chính là bởi vì trở thành tiên ư?"
"Cái gì gọi là tiên?"
"Tiên là… trường sinh bất lão?"
"Kẻ muốn được trường sinh, trường sinh lại không đến, kẻ vô ý trường sinh, vô tình trường sinh đến."
"Đó chính là tiêu dao tự tại."
"Thành tiên là có thể tiêu dao tự tại sao? Hay vẫn là tiêu dao tự tại thì mới có thể thành tiên? Nhưng nếu đã tiêu dao tự tại, có thành tiên hay không thì có gì khác nhau?" Ngữ khí Tống Du ôn hòa.
Chim én một bên tiêu hóa một bên suy tư, sức lực lại không đủ: "Tiên sinh đơn thuần chỉ là nhập thế tu hành thôi ư?"
"Cũng không phải là nhập thế tu hành."
"Kia là…"
"Lấy ở đâu được nhiều nguyên nhân như vậy? Lại lấy ở đâu ra được nhiều một đích như vậy cơ chứ?"
"Mời tiên sinh chỉ giáo."
"Sao có thể nói là chỉ giáo. Nhân sinh khổ đoản, hành tẩu nhân gian, ta bất quá cũng chỉ là muốn nhìn nhiều thêm một chút phong cảnh, thấy một chút đồ vật dĩ vãng chưa từng được gặp qua, nếm trãi một chút niềm vui thú của thế gian, nhân lúc còn sống đầy đầy thêm một chút thú vị mà mình yêu thích cho cuộc sống này, để cho đến khi cuộc đời này kết thúc, lúc hồi tưởng lại có thể nói một câu không lỗ a." Tống Du cười cười, "Tuy nhiên thú vị là khi, ngươi cái gì cũng đều không muốn, nhưng trái lại có được không ít thu hoạch ngoài ý muốn. Loại thu hoạch đạt được lúc chẳng có chút mong đợi nào này, ngược lại là khiến người ta vui sướng nhất."
”..."
Chim én lâm vào trầm mặc cùng suy tư.
Nếu như hắn hóa thành hình người, chắc hẳn sớm đã chau mày.
Không vì thành thần, không để thành tiên, không vì tu hành, chỉ là thuận theo ý nguyện của nội tâm mình, để cả đời này thú vị một chút.
Lời nói của tiên sinh, tựa như chỉ là một phàm nhân, nhưng tỉ mỉ tưởng tượng một chút, cái này có khác biệt gì với tiên nhân đâu?
Thành thần cũng tốt, thành tiên cũng tốt, thành Phật cũng được, hoặc là nhập thế tu hành, lúc này nghĩ đến, nếu là tận lực truy cầu, cho dù khác biệt với công danh lợi lộc nơi phàm thế, sự khác biệt này lớn đến mức nào?
Bên tai đột ngột truyền đến thanh âm:
"Chúng ta đi thôi."
"Đi… đi bên nào?"
"Đi về phía dưới."
Tống Du đã làm ra quyết định: "Nếu đã không gặp được thì thôi, còn nếu đã gặp được, vậy thì không nên bỏ sót."
Vừa vặn đã là buổi chiều, có lẽ xuống dưới kia còn có thể xin tá túc.
Thế là đi xuống dọc theo đường nhỏ.
Đi không bao xa, thế giới dưới núi liền ở ngay trước mắt. Chỉ thấy con đường nhỏ ở đầu sơn thôn, bách thụ bên đường thường xanh, không biết đã về phương nào, tuy nhiên con đường nhỏ này lại bằng phẳng, nghĩ có lẽ thường có người đi qua.
Mèo Tam Hoa vẫn chạy ở phía trước như cũ, cực kỳ hoạt bát, chỉ khi gặp phải lối rẽ mới dừng lại nhìn bọn hắn.
Như thế cũng là vì ham chơi.
Chỉ cần chạy nhanh một chút, nàng sẽ có thể dừng lại ở phía trước, có thể nghe cỏ ở ven đường, có khi cũng sẽ cắn mấy ngụm, hoặc là bắt côn trùng ở ven đường, bắt về chia cho chim én ăn, hoặc là nhìn phong cảnh nơi xa.
Dần dần, đã gần đến hoàng hôn.
Tống Du ngẩng đầu trông về phía xa, sâu trong rừng trúc ở phương xa có thể nhìn thấy có khói bếp dâng lên, hơi khói không ít, hẳn là có một mảnh thôn xóm.
Có lẽ có thể đi xin tá túc.
Lúc đang nghĩ ngợi, mèo Tam Hoa ở phía trước đột nhiên dừng bước, toàn thân mèo bất động, ngửa đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, xoay đầu lại nhìn Tống Du một chút, lại tiếp tục nhìn về phía trước.
Tống Du không nhanh không chậm đi qua.
Nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy bên cạnh bách thụ ven đường có một tiểu hài nhi đang đứng, là một nam hài, khoản bảy tám tuổi, không khóc không náo, chỉ là nhìn xung quanh, hơi mờ mịt lại thêm có chút chất phác.
Bờ sông có gió, thổi đến mức hắn co rụt cả cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận