Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 692: Tam Hoa nương nương trừ tà ký (1)

"Vị này là bách tính thôn chúng ta góp vốn từ Thanh Tiêu Quan huyện Đông Hòa mời tới đạo trưởng cao nhân, đạo trưởng Mộc Vân Tử, không biết quan phủ vừa hay hôm nay cũng mời cao nhân tới...!”
"Đạo trưởng Mộc Vân Tử?”
Tam Hoa nương nương nhất thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đây là lão đạo sĩ gầy gò râu quai nón, mặc đạo bào bát quái mới toanh, bên cạnh còn có hai đồ đệ trẻ tuổi cũng mặc đạo bào, mang theo túi lớn và túi nhỏ đồ vật, một thanh kiếm dài bằng gỗ đào được chế tác tinh xảo từ trong túi vươn chéo ra khỏi thân, cũng đang đánh giá lấy nàng.
Tam Hoa nương nương cảnh giác.
Không có cách nào, vì nàng đã đi theo đạo sĩ nên nhiều đạo sĩ mà nàng tiếp xúc đều có vẻ khá đáng chú ý, thêm nữa đạo sĩ nhà mình, khó có thể không để lại ấn tượng trong suy nghĩ của mèo con rằng phần lớn đạo sĩ đều rất lợi hại.
"Bần đạo Mộc Vân Tử, tu hành tại Thanh Tiêu Quan huyện Đông Hòa, xin hỏi tiểu đạo hữu học nghệ ở nơi nào, có bản lĩnh gì?"
"Ta chính là Tam Hoa nương nương!”
Tam Hoa nương nương trong lòng cho dù có ngàn vạn ý nghĩ, trên mặt cũng vẫn như cũ nhìn không thấy biểu lộ, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn:
“Đi theo đạo sĩ trên Âm Dương Sơn huyện Linh Tuyền Dật Châu học pháp thuật!”
"Thật đúng là một tiểu đạo hữu a...!”
"Ta là Đồng nhi đạo sĩ!”
"Thì ra là thế...!”
Mộc Vân Tử nhìn tiểu nữ đồng này từ trên xuống dưới, nhất thời cũng không dám buông lỏng.
Ngay cả khi có nhiều kẻ lừa đảo ở Trường Kinh, cách thức gạt người tầng tầng lớp lớp, và đôi khi ngay cả một quan lớn trong triều cũng sẽ trúng chiêu nếu không cẩn thận, nhưng làm thế nào một nữ đồng trẻ tuổi như vậy có thể ra mặt dở thủ đoạn lừa gạt tiền bằng cách trừ tà trừ ma?
Huống chi diện mạo của tiểu nữ đồng này vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, sợ là con cái hoàng thất khi còn bé cũng không chăm sóc tốt được đến như vậy. Tinh tế xem xét, ánh mắt và cử chỉ của nàng cũng không giống với nữ đồng tầm thường. Cộng thêm lại là quan phủ trịnh trọng mời đi theo, còn nói trước đây nữ quỷ Đào Hoa Sơn gì đó chính là do sư phụ nàng diệt trừ, bất kể là điểm nào, đều có thể nói rõ, nàng không hề tầm thường.
Đạo hữu là cách gọi chung của người trong giới Huyền Môn.
Kết quả không nghĩ tới, nàng đúng thật là xuất thân từ Đạo giáo.
Nghĩ đến hơn phân nửa là có đại truyền thừa.
Lại không biết là cao nhân phương nào, đệ tử của hắn có tuổi nhỏ như vậy cũng được thả ra để rèn luyện.
Chỉ là không dám thất lễ, không dám khinh miệt là một chuyện, muốn nói coi trọng cỡ nào cũng không đến nỗi, tu luyện pháp thuật vốn sẽ phải dựa vào thời gian để mài giũa. Tên đạo đồng này tuổi thực tế quá nhỏ, bản lĩnh hơn phân nửa là có, nói không chừng ở một khía cạnh chuyên môn nào đó cũng có tạo nghệ không nhỏ, lúc này mới dám được phái tới trừ tà hàng ma, nhưng muốn nói có bản sự quá lớn, cũng là rất không có khả năng. Mộc Vân Tử nhìn hai bên một chút, dường như muốn nhìn một chút, sư phụ của tiểu nữ đồng này có trốn ở gần đó hay không.
"Bần đạo ngược lại là nghe nói qua Dật Châu có Thanh Thành Sơn, nhưng không nghe nói, không biết còn có Âm Dương Sơn...!”
"Chúng ta cũng đã từng đi qua Thanh Thành Sơn!”
"Ồ?"
"Không có bao nhiêu lợi hại!"
Mộc Vân Tử cười lắc đầu, cũng không phải tin hay không, chỉ là tiểu hài tử, tại sao hắn phải nghiêm túc hơn, cho nên mới hỏi lại:
"Xin hỏi pháp hiệu của sư phụ tiểu đạo hữu?"
"Sư phụ?"
Tam Hoa nương nương sững sờ, nhưng nàng dù sao thông minh, rất nhanh kịp phản ứng hắn đang nói về đạo sĩ nhà mình, chỉ là suy nghĩ một chút, mới lại đáp:
“Đạo sĩ không có đạo hào!”
"Còn không có sao?"
"Còn không có!”
"Thế thì không biết tôn sư có ở gần đây không?"
"Hắn ở nhà trông coi!”
Mộc Vân Tử không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Tiểu nữ đồng nhìn hắn chằm chằm.
Mộc Vân Tử sững sờ, mới phản ứng được, tiểu đạo đồng này đang học theo cách nói chuyện từ mình, lập tức lại không khỏi cười, tiếp tục hành lễ hỏi:
"Lại không biết tiểu đạo hữu có bản lĩnh gì, dự định trừ tà như thế nào?"
Tiểu nữ đồng biểu lộ càng cảnh giác.
"A? Tiểu đạo hữu vì sao nhìn bần đạo như thế?"
"Ngươi có phải muốn chia tiền của Tam Hoa nương nương hay không?”
"Ừm? Nha! Tiểu đạo hữu hiểu lầm, tiểu đạo hữu là do quan phủ mời tới, nhận là phần thưởng của nha môn, bần đạo thì là thôn dân kiếm tiền mời tới, và nhận phần thưởng của dân làng, cả hai cũng không mâu thuẫn!”
"Nghe không hiểu!”
"Sẽ không chia tiền của tiểu đạo hữu!”
Tam Hoa nương nương quay đầu, nhìn về phía lão giả.
"Xác thực!”
Lão giả gật đầu đáp.
Thế là Tam Hoa nương nương lúc này mới nói với hắn:
"Tam Hoa nương nương chờ ở chỗ này, đợi đến ban đêm, cương thi ra, Tam Hoa nương nương sẽ diệt trừ nó, sau đó lấy tiền!”
Giống như không nói gì cả.
Mộc Vân Tử có chút tức giận, cũng may người tu đạo phần lớn đều có tính kiên nhẫn, đối mặt với một tiểu nữ đồng như thế, tâm tình cũng tốt, vì vậy nhẫn nại nói:
"Nghe nói tà vật này lang thang trong mười dặm tám trấn, tuy nói Đào Hoa Thôn này là nơi nó đến thường xuyên nhất, nhưng cũng chưa chắc đêm nay sẽ đến, nếu phải chờ, không biết sẽ đợi bao lâu!”
"Tam Hoa nương nương rất có kiên nhẫn!”
"Tuy nói như thế, nhưng sự tình trừ tà hàng ma, vẫn là phải nhanh không nên chậm trễ!”
"Tam Hoa nương nương cảm thấy ngươi nói đúng!”
Tiểu nữ đồng không suy nghĩ nhiều gật đầu, hiển nhiên trong lòng cũng sớm suy nghĩ qua:
“Cương thi thích ăn thịt uống máu, có thể dẫn dụ nó tới!”
"Đúng vậy! Bần đạo dự định giết một con gà, dùng mùi máu tanh dẫn dụ nó tới! Sau đó lại khai đàn làm phép, thỉnh thần trừ yêu!"
"Một con gà?"
"Làm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận