Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 338: Không đến cuối cùng như thế nào biết được kết quả (2)

Ngô nữ hiệp bên cạnh cũng nhìn ra được, ngược lại đem ánh mắt dời về phía bọc hành lý mà Đậu đại sư mang theo, cường điệu đặt ở trong đó hai chiếc hộp dài mảnh được bọc bằng vải dầu bên cạnh.
"Đậu đại sư mau mau xin đứng lên!”
"Tiên sư cứu ta, tính mạng của ta sẽ kết thúc!"
"Đại sư cớ gì nói ra lời ấy?"
"Đậu mỗ bị người đuổi giết, nguy cơ sớm tối..!”
"Không vội!”
Đạo nhân cầm lấy túi nước bên cạnh, trông thấy môi hắn khô khốc, ôn nhu hỏi:
"Đại sư cần phải uống ngụm nước?'.
"Đa tạ tiên sư!”
Đậu đại sư tiếp nhận túi nước, ngẩng đầu lên để lấp đầy không khí.
Cẩn thận từng li từng tí, không dám vẩy xuống một giọt.
Ngô nữ hiệp thì cười một tiếng, ôm đao lui lại hai bước, dựa vào khung cửa nhà tranh, một bên quan sát bọn họ, một bên liếc về phía nơi xa.
"Từ biệt phủ thượng Thái úy, vốn cho rằng sẽ không còn được gặp lại đại sư, hôm nay mộ danh đến đây tìm kiếm hỏi thăm Thái thần y, không ngờ không tìm được Thái thần y, ngược lại gặp gỡ đại sư, cũng là hữu duyên!”
"Là Đậu mỗ may mắn a..!”
"Tại hạ cũng may mắn!”
"Đa tạ tiên sư ban nước!”
"Không cần phải khách khí!”
Tống Du tiếp nhận túi nước đậy kín cái nắp:
“Đại sư làm sao ở đây?"
"Nói ra rất dài dòng...!”
"Không cần gấp, từ từ mà nói!”
Tống Du dứt khoát lại ngồi xếp bằng xuống, một bộ tư thái chậm rãi lắng nghe.
Đậu đại sư thì quay đầu nhìn xem, thấy nơi đây tầm mắt trống trải, chỉ sợ người giang hồ cách rất xa cũng thấy được, nhưng thấy vị này tiên sư ở ngay bên cạnh, lại một bộ tư thái thong dong, dù chưa hề nói muốn giúp hắn, cũng làm cho tâm của hắn đột nhiên an định trở lại, giống như đã đến một nơi có nơi trú ẩn.
Trong đầu nhất thời hiện lên rất nhiều đoạn kí ức ngắn, bao gồm cả sự ngạc nhiên và cảm xúc khi nhìn thấy vị tiên sư này bước ra khỏi bức tranh ngày hôm đó, lại có lời nói hành động và thần thái tiên sư tại Thái úy phủ, thậm chí sau cùng còn có Mục đạo trưởng khuyên mình mau mau rời khỏi đó.
Lấy lại tinh thần, đạo nhân đang mỉm cười nhìn hắn.
Nữ hiệp kia thì đưa mắt nhìn sang nơi khác, như thể đang nhìn xem có người giang hồ tới hay không. Tiểu nữ đồng sinh ra đã rất là đáng yêu, cũng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt trừ hiếu kì, lại là một mảnh thanh tịnh.
Đều là thiên hạ ít có người đáng tin.
Đậu đại sư lập tức không do dự nữa.
"Gia truyền Đậu mỗ có chí bảo, là năm đó tổ sư nổi danh truyền thừa một bức họa, về sau gia giáo không nghiêm, bị tử tôn trong nhà truyền ra tin tức, dẫn tới người giang hồ ngấp nghé...!”
Đậu đại sư từng việc nói ra, đạo nhân cũng nghiêm túc nghe.
So sánh với tin tức đạo nhân trước đây biết được, có một vài ý giống nhau, tỷ như Vũ Quan ngoài thành Trường Kinh một thân chính khí. Cũng có khác biệt, tỷ như nữ hiệp nghe nói bên trong giang hồ truyền nhau, nói là nàng dâu tiết lộ tin tức, Đậu đại sư thì nói là tử tôn bất hiếu trong nhà truyền ra tin tức, xác nhận lời đồn giang hồ là nhảm.
"Vị Mục tiên sinh kia biết được trên người Đậu mỗ mang dị bảo, tuy nhiên tuyệt không nổi lên tham niệm, mà chính là khuyên Đậu mỗ rời đi. Nhưng mà Trường Kinh vốn tụ tập không ít người giang hồ, rất nhiều người đều biết được Đậu mỗ ở Trường Kinh, Đậu mỗ cảm thấy trong thành Trường Kinh sợ là không tiếp tục chờ được nữa!”
Đậu đại sư lắc đầu liên tục:
“May mắn lúc ở phủ thượng Thái úy, ngẫu nhiên nghe nói Thái thần y ngoài thành y thuật thần thông, hơn phân nửa có bản lĩnh giúp người thay đổi diện mục, tại hạ liền muốn thừa dịp màn đêm mang theo đồ vật rời khỏi Trường Kinh, đến tìm Thái thần y, nghĩ mời ngài ấy hỗ trợ!”
"Nguyên lai là đến tìm Thái thần y xin giúp đỡ, ta còn tưởng rằng ngươi muốn lợi dụng con đường thế núi của núi Bắc Khâm chạy ra khỏi địa giới Trường Kinh!”
Ngô nữ hiệp xoay đầu lại, liếc nhìn hắn một chút, chen một câu:
“Nhưng ngươi không biết Thái thần y thường dạo chơi bên ngoài, bốn phía làm nghề y, thường xuyên không ở trong nhà!”
"Chỉ muốn đến thử thời vận!”
"Thái thần y xác thực có bản lĩnh giúp người thay đổi diện mục, dạng người này ta có nghe nói qua một lần, chính là người đổi đầu trong giang hồ rất có danh khí. Bất quá chúng về căn bản khác nhau!”
Ngô nữ hiệp một bên ngắm lấy động tĩnh nơi xa vừa nói:
“Người đổi đầu này là kỳ nhân giang hồ, dựa vào thủ đoạn thay người thay đổi diện mục mà nổi danh. Thái thần y là danh y thần y đường đường chính chính, tuy có bản lĩnh này, lại thuần túy chỉ là bởi vì y thuật cao siêu sở học rất rộng, các phương các mặt đều có đọc lướt qua mà thôi, cũng không dùng việc này để nổi danh, cả hai dường như khác nhau một trời một vực. Thái thần y cũng không giống như người đổi đầu kia, chỉ cần đưa tiền, cái gì đều nguyện làm. Coi như ngươi hôm nay vận khí tốt tìm tới Thái thần y, hắn cũng chưa chắc sẽ giúp ngươi!”
"Đậu mỗ biết được Thái thần y tất nhiên có chỗ kiên trì!”
Giọng nói của Đậu đại sư đều đang phát run:
“Chỉ là vừa đến Đậu mỗ đã không còn cách nào khác, thứ hai Đậu mỗ nghe nói Thái thần y y thuật thần thông, tâm địa thiện lương, Đậu mỗ đem sự tình tiền căn hậu quả đều nói cho Thái thần y nghe, có lẽ sẽ đả động được ngài ấy!”
Tống Du nghe xong cảm thấy thú vị.
Ở trong miệng Đậu đại sư: “Y thuật thần thông " tựa như cũng thành một từ nói rõ phẩm hạnh.
"Tuy nhiên Đậu mỗ tuy không duyên gặp được Thái thần y, lại gặp được tiên sư, quả nhiên không đến cuối cùng, được mất khó lượng!”
Đậu đại sư nói, lại cầu xin nhìn về phía Tống Du:
“Xin tiên sư cứu Đậu mỗ một mạng!”
Tống Du cũng không hỏi bảo vật của hắn là bảo vật gì, chỉ là hỏi:
"Tại hạ làm thế nào để cứu Đậu đại sư?"
"Đậu mỗ kỳ thật cũng không phải là người tham sống sợ chết, chỉ là Đậu gia đã vô hậu, thời gian trước Đậu mỗ thu nhận một đồ đệ, muốn truyền tổ tiên họa kỹ, tuy nhiên lại vì bảo vệ Đậu mỗ mà chết vào đao hạ của người giang hồ, nếu Đậu mỗ chết đi năm độc môn họa kỹ tổ tiên coi như thất truyền!”
Đậu đại sư gần như nước mắt chảy ròng:
“Xin tiên sư giúp ta rời xa nơi đây, tìm một nơi thanh tịnh, ẩn cư lại, đợi Đậu mỗ sau khi lưu lại truyền thừa, nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên sư, để báo đáp ân tình!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận