Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 112: Kể chuyện dưới cây (1)

Nói đến mười năm trước sông Liễu bị lũ lụt, cầu đá trong nước bị gãy ngang làm hai, kỳ thật không phải do lũ lụt làm gãy, ngày đó có người đi ngang qua, thấy dưới nước có một bóng đen rất dài, hơn phân nửa là một con “rồng”.
Chính là con “rồng” này làm gãy cầu.
Đáng tiếc nó không vượt vũ môn thành công, vì thế cũng không thể thành rồng thực thụ, về sau cũng định cư lại nơi đây, làm hại bá tánh chốn này, mấy năm trước còn ăn thịt không ít người.
Nghe nói năm trước ở thôn La gia ngoài thành có một gia đình có người chết, có thể là do trong nhà nghèo khó, mua không nổi quan tài cùng đất chôn, thi thể đặt ở nhà chính tự hút nhân khí, qua lâu ngày mà không thối rữa, móng tay và tóc càng ngày càng dài. Sau cùng người trong thôn quá sợ hãi, không chịu được nữa, mới hùn tiền mua đất, mai táng qua loa.
Kết quả vào tối hôm ấy khi trời đang dông tố đan xen, thi thể kia từ trong đất ngồi dậy, dấu vết bò lê kéo dài từ ngôi mộ đến cửa thôn.
Cũng may nó bò chậm, vừa tới cửa thôn trời cũng vừa sáng.
Còn nghe nói bãi tha ma ngoài thành thường thường có quỷ ám...
Lão nhân kể chuyện đương nhiên không hoàn toàn là thật.
Trong đó có một chút là hư cấu, có thể là người khác hư cấu, cũng có thể là chính lão hư cấu. Có chuyện là nghe kể lại lúc tuổi còn trẻ, thậm chí có chuyện là được kể khi tuổi còn nhỏ, đều nhớ đến tận bây giờ, sau đó truyền lại cho đời sau.
Cũng có chuyện đúng là tận mắt thấy.
Những câu chuyện này cũng chưa chắc có bao nhiêu kỳ thú, thậm chí mỗi chuyện đều rất ngắn, chỉ một hai câu là kể xong một chuyện, thế nhưng đặc sắc ở chỗ là chúng đều kể về những chuyện ở gần bên cạnh, đa số là ở ngoài thành, trong thành, thậm chí là ở ngay bên con đường này. Những người lớn tuổi khác có khi cũng sẽ gia nhập vào, ngươi một lời ta một câu làm cho các chi tiết thêm chân thực, phong phú, hoặc là nói mình cũng trông thấy, cũng nghe nói, hoặc là dựa theo tưởng tượng của mình làm như có thật mà giải thích nguyên nhân những yêu quỷ này xuất hiện, đương nhiên, cũng đều là những đạo lí cùng từ ngữ huyền bí hư ảo.
Đây là cách mà rất nhiều truyền thuyết quỷ quái xuất hiện một cách vô cùng chân thực.
Nhiều đời tương truyền, giả cũng thành thật.
Chí ít những đứa bé này đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bọn họ bị dọa đến trợn to hai mắt, vừa sợ hãi lại hưng phấn, nhưng cũng đều không nỡ rời đi.
Có chút tính tình cương liệt, sợ mất mặt mũi, nếu không phải nói chút nhàn thoại thì cũng là di chuyển khắp nơi, lấy khả năng diễn xuất sứt sẹo đến giả trân của mình để tỏ ra bản thân không hề sợ hãi, cũng không thèm để ý, hoàn toàn là một bộ dáng thoải mái, nhẹ nhõm. Hoặc là hỏi thăm đồng bạn có sợ hay không, phàm là đối phương có một chút xíu chần chừ, trong lòng liền cảm thấy được an ủi, lập tức trêu chọc đối phương, dùng loại phương thức này làm nhạt lòng sợ hãi của mình, để tiếp tục cảm giác kích thích vừa sợ vừa thích nghe này.
Tuy nhiên số chuyện dự trữ của lão nhân cũng có hạn, lại thường thường ở đây đáp ứng yêu thích của đám trẻ này mà kể không ít, cũng sắp bị ép khô rồi, kể thêm mấy cái, lập tức có chút không còn gì để kể nữa.
Lão nhân không biết làm sao bị bọn trẻ quấn lấy làm nũng đến khó xử, hắn bảo khát nước, bọn trẻ liền đi rót nước cho hắn, hắn nói mệt mỏi, lập tức đã có người tới đấm lưng, thực tế cũng không có cách nào, trái lo phải nghĩ, lão nhân xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một nữ tử ôm đao đứng thẳng bên kia:
"Các ngươi đừng quấn lấy ta, đi quấn vị đại hiệp này đi."
Bọn trẻ mắt nhìn chăm chú vào nữ tử nọ, nhưng cũng không dám tiến lên.
Có thiếu niên nào không mến mộ giang hồ? Vị giang hồ hiệp khách này lúc vừa mới đến, đã hấp dẫn sự chú ý của bọn trẻ, vụng trộm nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể nghe được nhiều chuyện về giang hồ hiệp khách giết người, thì ngoài khao khát, còn ẩn chứa một chút sợ hãi ẩn giấu trong lòng, thế nên nào dám tùy ý đáp lời cùng vị đại hiệp lạ lẫm này?
"Không cần phải sợ, vị đại hiệp này đứng nghe lâu như vậy, khẳng định cũng là người thích nghe kể chuyện. Người giang hồ vào nam ra bắc, tất nhiên có chút kinh nghiệm kỳ diệu, nói không chừng còn từng đích thân gặp qua yêu ma quỷ quái đấy. Các ngươi xích lại gần nói vài lời dễ nghe, có lẽ nàng sẽ kể cho các ngươi nghe."
Nữ tử nghe vậy quay đầu, thế mà thực sự nhìn về phía bọn trẻ.
Rốt cục có đứa gan lớn, nhìn nàng bằng đôi mắt thuần khiết và rụt rè nói:
"Đại hiệp? Ngươi từng gặp qua yêu ma quỷ quái sao?"
"Gặp qua, không ít."
Nữ tử lên tiếng nói ra, giọng nói bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía đứa bé lại rất nhu hòa, trong vô thức mang theo ý cười: "Ta còn tự tay chém chết yêu ma quỷ quái..."
"A?"
Mọi người nhất thời đều sửng sốt.
Vừa ngạc nhiên vì vị hiệp khách này là nữ tử, lại vừa giật mình với lời nói của nàng.
Đôi mắt của những đứa trẻ đều phát sáng lên.
"Thật sao?"
"Ta kể cho các ngươi một cái."
"Được."
Trẻ con trời sinh đã thân cận nữ nhân, nhân loại lại có bản năng chiếu cố trẻ con, giữa đối bên không còn trầm mặc, lập tức trở nên thân thiết rất nhiều. Một khi đối thân phận hiệp khách không có xa cách, thì chỉ còn lại có khát khao tò mò.
Thanh âm nữ tử hơi có vẻ thô ráp:
"Chuyện xảy ra vào năm ngoái, ồ, hiện tại đã là năm mới, thế phải là năm kia.”
"Có một lần ta từ Dật Đô, à, Dật Đô chính là đô thành của Dật Châu, Dật Châu cũng ở giáp ranh nơi này. Trên đường ta từ Dật Đô về sư môn, à, sư môn cũng là tông môn giáo phái đã dạy võ nghệ cho ta.
"Ta vốn định đi đường tắt về sư môn, nửa đường lại đi nhầm, làm trì hoãn rất nhiều thời gian, mang lương khô cũng sớm ăn hết, hại ta đói gần chết.”
"Lúc ấy là mùa thu, trên núi cũng có chút quả dại, cũng có thể bắt ít chim chóc nướng ăn, những mà quả dại chua muốn chết, chim chóc ta nướng cũng khó ăn đến muốn mạng.
"Vừa vặn thấy nơi xa có dấu vết người ở, đi qua xem xét, thì ra là một thôn trang, một gia đình giàu có nhất trong làng đang làm tang lễ.
"Hắc! Ta nghĩ! Đây còn không phải có thể đến ăn chùa một bữa?
"Ta cũng không định ăn không, ta định nói ta là cháu gái bà con xa của lão nhân, từ nhỏ lên núi học võ, vừa kịp đến dự tang lễ, lại cho hắn lạy một cái, không phải cũng thành phải không đúng sao? Nhiều người đều đến đây ăn cơm như vậy, chẳng lẽ còn có người đến hỏi ta là ai à?
"Thế là ta ăn a!"
Trông thấy bọn trẻ vừa tập trung tinh thần, vừa khẩn trương, ngữ khí của nàng nhiều thêm chút ý cười.
"Ăn cơm rất thuận lợi. “.
"Cơm cũng ăn ngon, có thịt có cá.”
"Ta đã thật lâu chưa được ăn cơm ngon như vậy.”
"Vốn dĩ lượng cơm của người tập võ đã rất lớn, lại đói thảm, thế mà ta được ăn đến thỏa mãn vô cùng. Chậc chậc, các ngươi hẳn là chưa được ăn qua tiệc ở Dật Châu, tốt nhất là tiệc của nhà có tiền, phải gọi là ăn ngon vô cùng."
Mới mấy câu, còn chưa miêu tả cái gì khác, chỉ dựa vào giọng nói kia của nàng , đã thành công gợi lên sự tò mò cả đám trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận