Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 192: Có phải là thần tiên hay không cũng không sao (1)

"Núi Vân Đỉnh, Vân Đỉnh chính là đỉnh núi cao đến tận trên mây. Trừ phi là ngày nắng, nếu không đỉnh núi núi luôn bị mây mù bao phủ." Chủ quán nói, "núi Vân Đỉnh này theo chiều dọc từ dưới lên trên sẽ có thể cảm nhận được đủ bốn mùa, Xuân Hạ Thu Đông chỉ trong một ngọn núi, tiên sinh đừng thấy bây giờ là thời điểm nóng nhất trong năm, leo lên đến núi Vân Đỉnh, chỉ sợ còn phải mặc áo ấm đấy chứ."
"Chủ quán uống trà."
"Không uống không uống, tiên sinh mua trà từ cửa hàng nhỏ của ta, sao ta có thể uống trà của tiên sinh được?"
"Trên đỉnh núi có tuyết không?"
"Mùa đông có tuyết."
"Cỏ có mọc không?"
"Có, cỏ nhỏ thôi."
"Núi này cũng không phải là quá cao.”
"Không cao sao? Ở Bình Châu còn có núi nào cao hơn núi Vân Đỉnh à?" Chủ quán nói: "Nếu tiên sinh muốn nói đến loại núi có tuyết phủ quanh năm thì đúng là núi Vân Đỉnh không cao bằng chúng. Dù vậy, không phải ai cũng có thể leo lên đến đỉnh núi Vân Đỉnh của chúng ta được đâu.”
"Có đường lên đỉnh núi không?"
"Có một con đường, chỉ là xem ngươi có dám đi hay không thôi?."
"Nói thế nghĩa là sao?"
"Hừ! Trong một năm bốn mùa, có vô số người đến núi Vân Đỉnh tìm thần tiên, nhưng phần lớn chỉ có thể quanh quẩn ở Kính hồ gần dưới chân núi nhìn ngắm mà thôi. Cao nhất cũng chỉ có thể leo đến giữa sườn núi rồi phải đi xuống. Lên cao nữa chính là rừng sâu núi thẳm hiếm có dấu vết của con người, con đường khó đi, dã thú hung mãnh, lại còn muốn vượt qua vách núi kia à? Người bình thường làm sao có đủ can đảm đó.” Chủ quán cười nhạo một tiếng: “Nếu ngày nào đó có người có thể leo lên tới đỉnh núi kỳ thật cũng không tệ.”
"Chủ quán đã từng leo lên núi Vân Đỉnh chưa?"
"Cái này..."
"Đi đến Kính hồ ở gần chân núi có tính không?"
"Đẹp! Rất đẹp! Nhưng thời tiết nhất định phải tốt. Nếu thời tiết xấu thì sẽ có sương mù mông lung..."
"Có ai từng tìm thấy một vị thần tiên trên núi chưa?"
"Cái này thì ta đã nghe đồn rất nhiều."
Chủ quán bắt đầu kể lại một cách đứt quãng cho hắn nghe.
Tống Du yên lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
Ở lại đây hai ngày, cuối cùng chủ quán mới mua được thịt bò.
Một nửa được thái sống thành từng lát mỏng, một nửa còn lại dùng nước sôi luộc chín, Tống Du lại đi mua thêm hai cái đầu cá nhỏ về, một con luộc chín, một con thái sống, còn bảo chủ quán hầm một con gà, ăn mừng sinh nhật Tam Hoa nương nương.
Mèo Tam Hoa ăn đến vô cùng hài lòng.
Buổi tối, Tống Du nằm ở trên giường, mèo Tam Hoa vẫn nằm ở góc giường ngoài, nép vào dưới chân hắn như cũ, con mèo nhỏ không khỏi quay đầu nhìn hắn hỏi:
"Khi nào thì mới đến lần lập thu tiếp theo vậy?"
Tống Du trợn tròn mắt, chỉ thấy một màu đen kịt, trước mắt không nhìn thấy gì, hắn không ngủ cũng không nghĩ ngợi gì, nghe xong chỉ trầm giọng đáp:
"Qua thêm một năm nữa."
"Cần phải thêm một năm nữa lặn à…."
"Khi đó Tam Hoa nương nương sẽ lớn thêm một tuổi."
"Lớn thêm một tuổi."
"Có lẽ sau này chúng ta sẽ đi đến vùng biển lớn bên cạnh, Tam Hoa nương nương có thể trải qua một lần lập thu nào đó ở vùng biển lớn nơi đó." Tống Du nhỏ giọng nói, sợ ồn ào ban đêm: "Tam Hoa nương nương chắc chắn sẽ thích."
"Ta không biết cái gì là biển lớn."
"Chính là một cái hồ rất lớn mà thôi, rất rất lớn, lớn hơn tất cả những cái hồ mà Tam Hoa Nương Nương đã đi qua cộng lại, cũng có khi còn lớn hơn tất cả những vùng đất đai trên lục địa gộp lại."
Có lẽ là do buồn ngủ, có lẽ là do hoàn cảnh quá an tĩnh, dù là mèo con cũng thế, đạo nhân cũng vậy, thanh âm đều rất nhỏ, nhẹ nhàng và chậm rãi, lười biếng, giống như không còn chút sức lực nào, trò chuyện như thế lại làm cho người ta cảm giác đặc biệt an tĩnh.
"Sinh vật ở dưới biển còn nhiều hơn trên đất liền, chỉ tính riêng những loại cá ăn được ở gần bờ, có lẽ còn nhiều hơn tất cả những loài côn trùng mà Tam Hoa nương nương đã thấy từ nhỏ đến lớn, còn có cả những con tôm lớn hơn cả Tam Hoa Nương Nương, có những con cua to như chậu rửa mặt, có vỏ sò khổng lồ…”
"Cua không có thịt!"
"Chỉ là cua trong dòng suối nhỏ mới không có nhiều thịt thôi."
"Mấy thứ đó đều có thể ăn sao?"
"Hầu hết chúng đều có thể ăn được."
"Còn gì nữa không?"
"Trên bờ biển có tràn đầy hạt cát, mỏng mịn, dày đặc, giẫm lên mềm nhẹ, Tam Hoa nương nương sẽ không đào được tới đáy. Trong cát còn có rất nhiều cua nhỏ. Nếu may mắn, chúng ta cũng có thể nhặt được những vỏ sò còn ăn được, thậm chí là cá, tôm và những thứ ăn được khác bị sóng đánh dạt vào."
"Chỉ cần đi nhặt là được sao?'.
"Cũng gần như thế."
Đôi mắt của mèo Tam Hoa mở to trong bóng tối, trên nét mặt đã dần có sự khao khát.
Có lẽ ngay tối nay nàng liền sẽ mơ một giấc mơ, trong giấc mơ sẽ có một cái hồ lớn như tưởng tượng, mơ thấy vô số sinh vật ngoại trừ cá sống trong đó, mặc dù chắc hẳn không thể mơ thấy biển lớn chân chính cũng như sinh vật biển trong thực tế, nhưng đó lại là biển lớn và những thứ thuộc về biển lớn duy nhất độc thuộc trong giấc mơ của nàng,
"Ngủ đi, ngày mai đi Kính hồ."
"Ồ..."
Một người một mèo đều đã an tĩnh lại.
Ban đêm ở đây im lặng đến mức không nghe được một âm thanh nào, yên lặng đến thuần túy, tối đến thâm thúy.
Hôm sau tỉnh lại liền khởi hành đi sớm.
Một trăm dặm đường, một ngày hành trình.
Lúc này trời nóng nực, nắng như đổ lửa, Tống Du dù không thể không đeo mũ rộng vành nhưng tâm lại chưa từng vì thế mà khô nóng, mà chính là nhìn chằm chằm vào thái dương, vẫn như cũ đi không nhanh không chậm, ngay cả mối bước chân cũng chưa từng khác nhau. Thế giới dưới ánh mặt trời nóng rực đặc biệt tươi sáng và chói lóa, đạo nhân chống gậy bước đi, lúc đến Kính hồ, bầu trời dần trở nên tối hơn và cũng mát mẻ hơn, hắn mới giật mình nhận ra đã đến lúc hoàng hôn.
Gió đêm thổi tới, mang theo hơi ẩm làm toàn thân mát mẻ.
"Chúng ta đến rồi sao?"
"Có lẽ."
Tống Du đi dọc theo con đường ven hồ đi tới phía trước.
Một con ngựa đi theo sau lưng hắn.
Kính hồ vào lúc hoàng hôn có lẽ khác với ban ngày, nhưng cũng tự mang một vẻ đẹp khác, quả nhiên không phụ với sự tán dương chủ quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận