Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 713: Hồ ly có thể chơi (1)

"Đạo sĩ, khi nào là đầu xuân?"
Âm thanh của mèo con cắt ngang suy nghĩ của đạo nhân, đạo nhân cúi đầu xuống, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của nàng, sáng lóng lánh.
"Còn có hơn một tháng!”
"Hơn một tháng!"
"Có chuyện gì sao?"
"Chúng ta lại phải rời khỏi Trường Kinh sao?"
"Đúng thế!”
"Sau này sẽ không gặp lại nàng nữa đúng không?"
Mèo Tam Hoa quay đầu mắt nhìn bên ngoài khi đang nói chuyện, hiển nhiên là đang nói đến Ngô nữ hiệp vừa mới rời đi:
“Tựa như là Thư mỗ!”
"Có thể phải rất nhiều năm sau mới gặp lại!”
"Đúng a...!”
"Tam Hoa nương nương không nỡ xa nữ hiệp sao?"
"Ngô...!”
Mèo con ngửa đầu nhìn nữ hiệp chằm chằm, đôi mắt kia thật sự là rất đẹp, trong lòng có nghi ngờ, cũng có suy tư, nhưng chúng vẫn có vẻ thuần khiết, một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
"Tam Hoa nương nương chẳng qua là cảm thấy nữ hiệp ngu ngốc, khả năng nếu không có Tam Hoa nương nương, sẽ thật lâu mới có thể học được chữ. Tam Hoa nương nương lại cảm thấy nàng có chút lợi hại, có thể sẽ học được rất nhanh...!”
"Sợ nàng bất tri bất giác vượt qua Tam Hoa nương nương sao?”
Mèo con sững sờ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng là muốn phản bác, nhưng lại nói không nên lời dứt khoát liền sững sờ nhìn hắn chằm chằm.
"Cái này, chính là không nỡ!”
Đạo nhân nói với nàng.
"Đây chính là không nỡ sao?”
"Là một loại cảm giác không nỡ, gọi là nhớ nhung!”
"Ngô?"
"Tam Hoa nương nương có chỗ không biết, hình thức không nỡ thiên biến vạn hóa, một số rất dễ dàng để chúng ta phát hiện, chúng ta có thể biết ngay tại chỗ, một số thì ẩn giấu rất sâu, mãi cho đến sau này mới có thể phát hiện ra!”
Đạo nhân rất bình tĩnh nói với mèo con trước mặt, nhìn thấy vẻ mặt của nàng như nghĩ tới điều gì, lại lập tức nói:
“Tuy nhiên Tam Hoa nương nương nếu là không muốn nhiều năm sau lúc gặp lại nhau bị học trò năm đó vượt qua, vẫn là phải suy nghĩ nhiều hơn về việc học mới phải!”
"Ngươi nói đúng...!”
Mèo con như có điều suy nghĩ, vô thức gật đầu, chỉ là rất nhanh nghi ngờ mà hỏi:
"Hoàng tử chính là nhi tử của Hoàng đế sao?"
"Đúng thế!”
"Hắn tại sao phải chém chết người đã giúp chúng ta?"
"Nhân sự rất phức tạp, khó mà nói rõ!”
Tống Du lại trầm mặc rồi mới nói:
“Nhân gian có quy tắc nhân gian, hiện tại quy tắc nhân gian chính là như vậy!”
"Không có đạo lý!"
"Tam Hoa nương nương thông tình đạt lý!”
Tống Du phụ họa nàng một câu:
“Đây là căn bệnh của thời đại, quản nhỏ vô dụng, quá nhiều phiền phức, sẽ mất thời gian rất dài. Lại để chúng ta trước tiên đi nhìn xem nhân gian nơi khác!”
"Vậy chúng ta vào đầu xuân lại đi đâu?"
"Đi phía nam!”
"Phía nam!”
"Xuôi nam là Phong Châu, Phong Châu có Nghiệp Sơn, không biết Hoàng đế cùng Quốc sư đang làm gì ở nơi đó!”
Tống Du bình tĩnh nói với nàng:
“Kia là nơi nhân gian khác, lại là bên ngoài nhân gian!”
"Bên ngoài nhân gian...!”
Mèo con lặp lại lời của hắn, nằm xuống không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm.
Đạo nhân cũng ngồi bất động, như thể đang trong trạng thái thiền định.
Thiên hạ có ma quỷ càng ngày càng nhiều.
Nó dường như là một dấu hiệu cho thấy Địa phủ sắp được hoàn thành.
Quỷ thành Nghiệp Sơn tất nhiên không chỉ là một Quốc sư, Hoàng đế mưu đồ làm chủ âm phủ, Quỷ hoàng dưới mặt đất. Nhưng mà thần linh khác biệt với con người, vị Hoàng đế này có lẽ là vị đế vương không tầm thường, hắn có thể làm đế vương, nhưng làm chúa tể địa ngục ở xa nhân giới và không thoái vị là điều không khả thi. So sánh với năng lực, đối với thần linh mà nói, quan trọng hơn chính là đức hạnh. Huống chi Tống Du còn không xác định liệu cuộc chiến ở phương bắc bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, mãi cho đến hai năm trước mới lắng lại phải chăng có liên quan đến điều này hay không, nếu như Nhân hoàng vì trở thành Quỷ hoàng, để tăng tốc xây xong địa phủ mà chôn vùi ngàn vạn sinh linh phương bắc, lại như thế nào có thể trở thành Quỷ hoàng.
Tống Du càng thêm nghi ngờ.
Tóm lại trước tiên cần phải đi đến Nghiệp Sơn nhìn xem mới biết được.
Ngược lại là cũng không cần quá gấp, loại chuyện này, có thể lấy khoảng thời gian mấy chục năm đã là Quốc sư cùng với Hoàng đế vì thúc đẩy kết quả, bình thường mà nói, nó có thể phải dùng tới trăm năm qua diễn hóa.
Liên tiếp chính là mấy ngày trôi qua.
Mấy ngày qua, Ngô nữ hiệp cũng chưa trở về, không biết tìm được Thái thần y hay không. Ngược lại là quan phủ lại tới mời Tam Hoa nương nương một lần nữa, mời Tam Hoa nương nương đi ra ngoài thành bắt quỷ, lại kiếm được một phần tiền thưởng khác.
Vừa vặn đến Đông Chí.
Đông Chí là một ngày có ban đêm dài nhất và ban ngày ngắn nhất trong năm, âm thịnh mà dương suy, đối với người Trường Kinh mà nói, nó cũng có chút khác biệt so với đa số tiết khí khác là vào ngày Đông Chí, các quan viên sẽ được nghỉ.
Quan viên được nghỉ trong ba ngày, dưới ảnh hưởng của nó, rất nhiều người làm công ở Trường Kinh cũng sẽ nghỉ một ngày, ngay cả những người làm việc vất vả và không có ngày nghỉ, thường thì bọn họ cũng sẽ ăn thứ gì đó tốt để tự thưởng cho mình và xua đuổi cái lạnh.
Vào ngày này trên đường cũng rất là náo nhiệt.
Cố hương của Tống Du có truyền thống uống canh thịt dê vào ngày Đông Chí, thế là liền cầm lấy tiền mà Tam Hoa nương nương vừa kiếm được, dẫn theo nàng đến chợ Tây chạy một vòng, nói là muốn nấu cho nàng một nồi canh thịt dê để uống. Tam Hoa nương nương là con mèo hiểu đạo lý, và biết rằng thà dùng tiền để mua thịt về ăn, tốt hơn là dùng nó để mua những thứ vô dụng khác. Ra ngoài thay người bắt chuột trừ tà hàng ma kiếm tiền sau đó dùng để mua thịt, so với ra ngoài bắt con thỏ, cá trở về ăn kỳ thật không có bao nhiêu khác biệt, còn dễ dàng hơn chút, chỉ là vì sao cần phải ăn thịt dê, khiến cho nàng có chút không hiểu.
Thịt dê là đắt nhất.
"Thịt dê là thuốc bổ vào mùa đông, có thể chống lại gió và cái lạnh, có thể bổ khí huyết, vào đông rất thích hợp ăn thịt dê!”
Đạo nhân vừa đi, vừa nói với nàng.
Mèo con từ trước đến nay luôn có rất nhiều câu hỏi, trong lòng nghi hoặc, muốn hỏi rất nhiều câu hỏi tại sao, nhưng mình là con mèo, người ở đây lại đông như vậy, nàng không tiện mở miệng, liền đành phải kìm nén, yên lặng đi theo sau lưng đạo nhân, nhìn hắn tiêu tiền.
Chỉ thấy đạo nhân mua trước mấy cân thịt dê, mua hai con cá chép, cắt một miếng đậu hũ nhỏ, tìm kiếm hơn phân nửa chợ Tây, mua một ít hạt đậu, thuận tiện mua không ít hương liệu, để chuẩn bị cho chuyến khởi hành tiếp theo, rời kinh thành lại muốn mua đủ những hương liệu này lại muốn cam đoan chất lượng thì không có dễ dàng như vậy, ít nhất phải chuẩn bị đầy đủ để đi đến Dương Đô.
Hương liệu đều đã được mua xong, ngửi mùi vị, nếu không mua một cân thịt bò nửa con gà, điều này thực sự cảm thấy hơi vô nghĩa.
Đạo nhân quay lại để thảo luận với mèo con.
Mèo con không có phát biểu ý kiến, nghĩ đến cũng là nguyện ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận