Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 226: Trường Kinh đêm thứ nhất (2)

"Như vậy được không?”
"Làm sao không được? Người cũng đã chết rồi, ở Trường Kinh này cũng không có người thân, khế ước trong tay ta, còn không phải do ta định đoạt?"
Ngô nữ hiệp bĩu môi:
"Tuy nhiên bên kia là thành Tây, đều là dân bình thường, phòng trọ không lớn, sát đường, buổi sáng rất ồn ào, nếu ngươi thích yên tĩnh vẫn nên đi tìm nơi khác.”
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.“.
"Ngươi đừng thiếu tiền thuê là được. Còn nữa, nếu ta lại phải đi tìm người khác, vậy thì thật phiền phức, ta có thể tính giá rẻ cho ngươi, thu ngươi một ngàn một tháng.”
"Được!”
"Tuy nhiên phải nói trước. Ta nghĩ ngươi cũng có chuyện ngươi muốn làm, ta cũng có chuyện ta muốn làm, bình thường, ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, lúc rảnh rỗi chúng ta có thể ăn thịt nói chuyện phiếm, ngươi có gì cần hỏi cần hỗ trợ cứ việc nói với ta, phần lớn thời gian chúng ta không liên quan tới nhau, ngươi cũng đừng mất công suy nghĩ ta đang làm cái gì.”
"Được!”
"Ngươi định ở Trường Kinh đến khi nào?”
"Sang năm xuất phát.“.
"Vậy thì vừa ổn!”
Ngô nữ hiệp liền dẫn hắn đi về phía nhà của nàng.
Thành Trường Kinh quả nhiên rất lớn, phải đi rất lâu.
Ngô nữ hiệp là người hay nói, tính cách thoải mái, không mất bao lâu đã tiêu trừ cảm giác xa cách sau hai năm không thấy.
Mà kỳ diệu là, dù hai năm hoàn toàn không liên lạc, không hề có chút tin tức, nhưng lúc này đúng hẹn gặp lại, tựa như còn quen thuộc hơn cả trước kia.
Tống Du vừa trò chuyện cùng nàng, vừa như có điều suy nghĩ, cũng dò xét hai bên.
Bên này là thành Tây, thương nhân bách tính chiếm đa số.
Người dị vực đa số cũng ở chỗ này.
Phòng mà Ngô Sở Vi thuê rất xa, gần như ở rìa thành, ưu điểm là giá phòng ở đây rẻ, thuê thông qua cửa hàng dịch để thuê lại càng rẻ. Hơn nữa nơi này rất rộng rãi, nhiều nhà thậm chí còn có mảnh đất nhỏ, có không ít người trồng ít rau ở sau nhà, cũng có người súc vật.
Ngô nữ hiệp mở cửa nhà mình trước.
"Vào đi, ta đi tìm chìa khóa, trước tiên ngươi có thể nhìn nhà ta, dù sao dãy phòng trọ ở nơi này đều được xây giống nhau, chúng ta sống như vậy là tương đối tốt rồi, còn về phần nhà hai tầng ở kinh thành…rất khó.”
Ngô nữ hiệp vừa mở ngăn tủ tìm kiếm, vừa cảm thán:
"Ta vừa tới Trường Kinh phải ở nhà gỗ, đó mới là thảm thiết.”
"Được...”
Tống Du vừa quay đầu nhìn sơ xung quanh.
Những căn ở đây đều là phòng trọ hai tầng, sát đường, mua bán thuận tiện, nhưng có lẽ sáng sớm cũng rất ồn ào náo nhiệt. Bình thường dưới lầu dùng để nấu cơm và tiếp khách, nếu không thì làm cửa hàng, còn trên lầu dùng cho ngủ.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ nội tạng.
Như vậy cũng tốt, nếu là tiểu viện riêng, tất nhiên không thể thuê nổi, dù có thuê được, sợ cũng phải mấy hộ cùng thuê.
Sinh hoạt như vậy, đương nhiên không thoải mái dễ chịu như tiểu viện thanh nhã ở Dật Đô, tuy cũng không đến nỗi khói chịu, cũng có sự riêng tư, hơn nữa còn gần chợ, có lẽ sẽ được trải nhiệm khác.
"Chỗ này không được nuôi ngựa, nhưng phía trước có một nơi chuyên giúp người chăm ngựa, nuôi rất nhiều, giá cũng không đắt, chỉ là phải thường xuyên đến quan sát, dẫn ra ngoài đi một chút, tắm rửa một chút, để tí nữa ta sẽ mang ngươi tới.”
Ngô nữ hiệp nói xong cũng đã tìm được chìa khoá.
Tống Du vừa đi theo nàng ra ngoài, vừa nói:
"Ta thấy núi hoang ngoài thành không ít, ta thả ngựa ở nơi đó, để nó tự do một chút, về sau lại đi tìm nó là được.”
"Còn có thể tìm được?”
"Tùy duyên.”
"Tìm không thấy thì phải làm sao bây giờ?”
"Vậy có nghĩa nó đã tìm được cuộc sống của mình.”
"Hắc...”
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười một tiếng, đã mở ra cửa phòng bên này, ném chìa khó cho hắn, còn mình thì không đi vào mà dựa ở cửa phòng, nhìn hắn hỏi:
"Ngươi ăn cơm chưa?”
"Chưa.”
"Đáng tiếc bây giờ trời đã tối, mấy ngày gần đây yêu quỷ trong thành hoành hành, trong cung ban bố lệnh cấm đi đêm, cấm quân mỗi ngày tuần tra, đành phải mời ngươi ngày mai ăn cơm, cho ngươi bàn tiệc tẩy trần. Đúng rồi, con ngựa của ngươi đêm nay tốt nhất dắt vào để ở trong phòng.”
Ngô nữ hiệp vẫn dựa vào cạnh cửa nhìn hắn:
"Trong nhà của ta vẫn còn một nồi cháo, mới nấu hôm qua, đang lo sợ hôm nay không ăn hết, để tới ngày mai sợ lại không ăn được, nếu ngươi không chê có thể ăn tạm, lấp bao tử.”
"Ta còn thiếu nữ hiệp một bữa cơm.“.
"Đúng vậy, vậy ngày mai ngươi mời.”
"Nữ hiệp có đề cử quán nào không?”
"Ở đường bên kia có canh thịt dê cũng rất không tệ.”
"Canh thịt dê?”
"Làm sao? Ngươi không ăn thịt dê?”
"Không phải.”
"Không đủ ngon sảo?”
"Ta thiếu nữ hiệp một bữa cơm hoành tráng.”
"Nha...”
Ngô nữ hiệp dựa vào cạnh cửa, vừa nghĩ vừa nói:
"Vậy phải gọi thêm hai phần thịt dê mới được.”
Tống Du không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ vị nữ hiệp này thấy mình vừa mới tới Trường Kinh, túi tiền hơi nhẹ, không đành lòng khiến mình tốn nhiều tiền. Tuy nhiên câu trả lời này của nàng quả thật rất thú vị, Tống Du nghe cũng không muốn kỳ kèo nữa, lúc này túi tiền quả thật có hơi hạn hẹp, chờ khi nào tích góp được chút tiền, mời vị nữ hiệp này đi ăn một bữa ở Vân Xuân Lâu trong truyền thuyết.
Một trong thập tuyệt của Trường Kinh.
Trời tối hẳn.
Ngô nữ hiệp thắp đèn để hắn dễ thu dọn phòng trọ, chờ hắn dọn dẹp xong, nồi cháo cũng đã được hâm nóng.
Cái gọi là cháo, thật ra chỉ là rau xanh băm nấu cùng gạo thành cháo, không có mùi vị gì khác. Có lẽ là do vị nữ hiệp này bình thường ăn, đương nhiên không dùng để đãi khách, tuy nhiên ở trong thời điểm đặc biệt này, vội vàng lấy ra cho bằng hữu, nàng cũng không thấy ngại ngùng gì.
Mỗi người một bát, dốc lên húp vào.
Nóng hổi, vô cùng dễ chịu.
Uống xong nâng bát ngẩng đầu, lòng thoải mái, cháo loãng cũng trở nên thơm ngon.
Chỉ có mèo con không chịu ăn thứ này, ngửa đầu nhìn bốn phía, đã nhìn thấu được phía trong tường và ở dưới lòng đất, suy nghĩ tối nay nên ăn đồ nhà mình hay là ăn nhà người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận