Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 277: Hạc Tiên Lâu nghe đàn (1)

Trời mưa lất phất, người đi đường cầm dù che mưa.
Tống Du cũng cầm một cây dù che mưa, vác lấy hầu bao mang theo mèo Tam Hoa, đi về hướng Hạc Tiên Lâu.
Lần này không có mặc đạo bào.
Hạc Tiên Lâu ở chỗ thành Đông cùng thành Tây giao tiếp, khác biệt Thanh Hồng viện Lê Hoa Viên đặt mình vào đoạn đường phồn hoa, nơi này là thanh tịnh nhất.
Tiên sinh thuyết thư nói là bởi vì Vãn Giang cô nương yêu thích yên tĩnh, nghe đàn lại là chuyện phong nhã, không thích hợp tại ở nơi phồn hoa yên liễu. Mấy ngày trước đây quý phụ nhân thì nói, là Vãn Giang cô nương tới muộn, giá phòng ở Trường Kinh sáu năm trước đã vô cùng đắt, đoạn đường phồn hoa càng không có cửa hàng thuê bán, không có cách nào mới mua nơi này.
Không biết thực hư, chỉ cảm thấy thú vị.
Hạc Tiên Lâu đánh đàn bán rượu, nuôi không ít nhạc công, nam nữ đều có, văn nhân thượng sĩ lại tới đây, có thể uống rượu uống trà, cũng có thể nghe đàn mà say, là địa phương tương đối cao thượng.
Đánh đàn bán rượu thì bắt chước cổ nhân.
Nghe nói thời cổ có một cặp tình lữ, nam tử là tài tử nổi danh đương thời, nữ tử cũng là tài mạo song tuyệt, về sau chán nản, nên mở tửu quán ở bên đường, đánh đàn bán rượu.
Hạc Tiên Lâu cũng là chủ yếu bán rượu bán trà.
Bên trong có nhạc công đỉnh phong đánh đàn, rượu cùng trà tất sẽ bán được đắt một chút, còn có phí chỗ ngồi, nếu muốn để nhạc công đơn độc đàn tấu cho mình, thì phải đưa nhiều hơn một chút tiền.
Lúc xế chiều mỗi ngày, Vãn Giang cô nương sẽ ở trên lầu tự mình đánh đàn một khúc, dưới lầu cũng có thể nghe thấy, chỉ là nếu muốn lên lâu, vậy sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải mười lăm lượng bạc.
Xài càng nhiều, có thể ngồi càng đến gần trước.
Cổ cầm vốn như thế, ngồi càng gần, nghe được chi tiết càng nhiều. Nghe nói ngồi vào một hàng gần nhất, mỗi khi dây cung tiên đàn rung động một chút, đều có thể đi đến bên trong tâm người, đàn tấu cao sơn lưu thủy, người ta cảm thấy bản thân giống như đi vào bên trong tranh sơn thủy ngoài thành, nghe đàn tấu thế sự gian nan vất vả, người có thể vừa thưởng thức chén trà nhỏ vừa lăng nghe những âm thanh êm tai.
Tuy nhiên cần ít nhất mười lăm lượng.
Tống Du lắc đầu, giày vải giẫm trong nước, tung tóe lên từng chùm từng chùm bọt nước.
Dần dần đã đến Hạc Tiên Lâu.
Xuyên thấu qua màn mưa mà nhìn.
Lúc này chính là buổi chiều, bên trong Hạc Tiên Lâu có không ít người rảnh rỗi đang ngồi, có sĩ tử Trường Kinh, cũng có văn nhân thượng sĩ, có đám người thành đàn ngồi nghe đàn uống rượu nhỏ giọng đàm tiếu, cũng có một mình đến đây uống say, mượn tiếng đàn của nhạc công cao tuổi phía trước ngã trên mặt đất ngủ say.
Mấy chục người rảnh rỗi, vừa đón mưa nhỏ buổi chiều, vừa uống rượu, nghe đàn, ngủ, hao mòn thời gian.
Có thể đây là một màn nhàn nhã nhất Trường Kinh.
Đạo nhân đứng ở đường phố đối diện nhìn chăm chú một lát, lại cúi đầu cùng mèo con bên trong hầu bao liếc nhau, lúc này mới cất bước đi qua con phố.
Đường lát đá không đồng đều, bọt nước bắn tung tóe.
Tiếng đàn dần dần lọt vào tai.
Tiếng đàn rảnh rỗi, không nhanh không chậm, chậm rãi xuyên vào nhân tâm, vừa hay thích hợp cho buổi chiều này.
Tống Du trông thấy một bàn án trống không, cho nên đi qua ngồi xuống.
Có tiểu nhị trẻ tuổi đi tới, âm thanh ép tới rất thấp, hỏi hắn uống rượu hay là uống trà.
Đạo nhân mua một bình rượu giá cả tiện nghi.
Lập tức một bên uống rượu, một bên nghe lão tiên sinh đàn tấu.
Hành nghiệp giải trí về Phong Nguyệt của Đại Yến rất phồn vinh, cạnh tranh cũng lớn, một chút nữ tử trẻ tuổi có tài nghệ trong người còn chưa lập gia đình, sẽ muốn đi làm ca cơ vũ nữ hai năm, sau khi tích lũy đủ đồ cưới lại tìm người thành thật gả bào. Càng có thật nhiều nam tử trẻ tuổi khổ học đàn nghệ, đi những nơi Phong Nguyệt này làm nhạc công, người càng nhiều, ngay cả thanh lâu chiêu mộ nhạc công cũng dùng người lớn tuổi.
Cho nên nhạc công lớn tuổi đều là danh nhân.
Không phải nói lớn tuổi tự nhiên sẽ nổi danh. Mà chỉ có nổi danh, mới có thể vẫn như cũ dùng đánh đàn mà kiếm sống khi tóc đã trắng xoá, nếu không hoặc đổi kế sinh nhai khác, hoặc chỉ xem đánh đàn như một việc cao thượng.
Vị nhạc công lớn tuổi này cũng không phải là người nổi danh.
Nghe nói Hạc Tiên Lâu mời không ít nhạc công lớn tuổi, cũng coi là cho bọn hắn một loại lựa chọn khác.
Giờ phút này nghe, tạo nghệ của vị nhạc công già này tự nhiên kém xa Dương Công ở Dật Đô, nhưng được cái lớn tuổi, kinh nghiệm sống phong phú, đưa tất cả điều đó vào bên trong đàn ngọc, nghe qua cũng có chút vận vị.
Bỗng nhiên bên người truyền đến một tiếng nhỏ giọng hỏi thăm:
"Vị huynh đài này, trong quán đã không có những vị trí khác, huynh đài lẻ loi một mình, không biết tại hạ có thể may mắn ngồi cùng bàn với huynh đài hay không?".
Tống Du hồi thần từ bên trong tiếng đàn, ngẩng đầu nhìn lại.
Là một thanh niên nam tử đang khom người.
"Mời. ".
Nam tử liền ngồi xuống bên cạnh hắn, chắp tay với hắn, hạ giọng, thông báo tính danh: "Tại hạ họ Địch tên Viễn, đa tạ huynh đài chia sẻ chỗ ngồi. ".
"Tại hạ họ Tống tên Du, túc hạ không cần phải khách khí. ".
"Huynh đài một mình đến?".
"Một người đến. ".
"Nhìn ống quần giày huynh đài còn ẩm ướt, lúc này đến, chẳng lẽ cũng là tới nghe Vãn Giang cô nương đánh đàn?"
Nam tử vẫn hạ thấp giọng hỏi.
"Túc hạ cũng thế?
"Tự nhiên, tại hạ từ mùa thu năm trước nghe qua Vãn Giang cô nương đánh một khúc Thanh Ngọc Đài, thật sự là tháng ba không biết vị thịt, lần này khó được lại đến Trường Kinh, đương nhiên phải lại đến bái phỏng một lần. ".
Nam tử nói, cúi đầu mắt nhìn bầu rượu trên bàn Tống Du, "Huynh đài một mình uống rượu cũng không thú vị, không biết tại hạ có thể lấy một chén rượu, cộng ẩm cùng túc hạ hay không?".
"Rượu này có giá tiện nghi, túc hạ không chê kém là được. ".
"Ha ha. ".
Nam tử vẫy lui tiểu nhị tiến lên, vừa cười vừa nói: "Huynh đài nói lời ấy sai rồi, Hạc Tiên Lâu tửu này, nào có rượu dở? Lại kém cũng tốt hơn bên ngoài! Huống chi đã là tới nghe Vãn Giang cô nương đánh đàn, gọi rượu ngon hay không ngon cũng đâu có gì khác nhau? Một khi tiếng đàn vang lên, cho dù Quỳnh Tương Ngọc Dịch cũng thành nước trong!".
"Lại tuyệt vời như vậy?".
"Huynh đài chưa có tới?".
"Không dối gạt túc hạ, tại hạ mới tới Trường Kinh, nghe nói Vãn Giang cô nương cầm nghệ nhất tuyệt, đây là lần đầu tiên tới bái phỏng. ".
Tống Du nói, "Nghe nói đến lúc đó có thể lên lâu đi nghe, lại không biết muốn thế nào mới đi lên?".
"Huynh đài muốn đi lên lầu nghe?".
"Có dự định này. ".
"Nghe nói ngồi ở lầu hai ít nhất cũng cần mười lăm lượng bạc một người. Cũng có chút văn nhân hàn sĩ tiền bạc không đủ, lại tự giác có tài hoa, thường đưa tặng thi từ cho Vãn Giang cô nương, hi vọng Vãn Giang cô nương đáp lễ lại bằng tiếng đàn, chỉ là không biết có thi từ của vị nào có thể được Vãn Giang cô nương nhìn trúng, được mời lên lầu hai nghe đàn hay không. ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận