Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 641: Duyên phận kỳ diệu không thể tả (2)

Tiểu nữ đồng thì ngửa đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên chằm chằm, không biết hắn muốn nói xấu điều gì về Thư mỗ.
"Không biết tiên sinh nghĩ vị tuyệt thế kiếm khách kia là loại người như thế nào?”
"Thư đại hiệp a...!”
Tống Du cũng không có quá mức xoắn xuýt với vẻ mặt của thiếu niên này, lúc này nghe hắn hỏi, lộ ra vẻ suy tư, tiến tới thành thật trả lời:
“Thư Nhất Phàm này võ nghệ cao cường, tính tình cương trực kiên nghị, rất có hiệp khí, dường như sớm từ năm ngoái trước đó đã có danh khí rất lớn trên giang hồ, người này một thân danh khí, cũng không riêng gì bởi vì võ nghệ mà đến, nghĩ đến là một đại hiệp không tầm thường!”
"Đại hiệp...!”
Thiếu niên phẩm vị một phen từ này.
Nghĩ đến điều này cùng với hắn từ trên giang hồ, từ trong miệng tiên sinh kể chuyện nghe nói Thư Nhất Phàm cũng kém không ít, nhất thời không có phản bác, chỉ là chờ một lúc, mới lắc đầu nói:
"Thư Nhất Phàm này một thân hiệp danh, chỉ sợ phần lớn ban đầu đều đến từ Triệu Châu cùng với đại môn phái giang hồ đệ nhất ở Triệu Châu chúng ta, đến từ sau trận chiến báo thù Lâm Đức Hải thủ lĩnh của Hàn Giang Môn, giết Lâm Đức Hải nhưng lại bỏ qua cho một nhà lớn nhỏ Lâm Đức Hải, phải không?"
Ngữ khí có vẻ như đang giễu cợt hoặc trêu chọc nhưng lại có phần cảm xúc hơn.
Tống Du nhất thời nheo mắt lại, nhìn về phía thiếu niên này.
Như vậy cũng tốt, nó giống như một lời nhắc nhở.
Sau khi đề cập đến việc này và nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên kia, hắn đã kết nối nó lại.
Mọi thứ đã được hiểu ra ngay lập tức.
Lưu lạc giang hồ, khí độ lại khác biệt so với con cái của dân chúng nhà bình thường. Thiếu niên trưởng thành sớm, liều mạng luyện võ, bây giờ nghe thấy người có võ nghệ tối cao danh khí thịnh nhất trên giang hồ, lại không riêng gì sùng bái cùng với hướng tới.
Thì ra là thế...
Tống Du đột nhiên cảm thấy kỳ diệu như vậy.
Mình mới tới Triệu Châu, tùy ý chọn thành nhỏ xa xôi, nơi nào nghĩ tới, ngẫu nhiên gặp phải một thiếu niên lại chính là nhi tử của Lâm Đức Hải?
Đây thật sự là hữu duyên.
Tuyệt không thể tả.
Tuy nhiên, mặc dù ngay từ đầu Thư Nhất Phàm không đối với hắn có ý đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ cho dù là hắn cũng không thay hình đổi dạng, lấy tên thật thị chúng, Thư Nhất Phàm cũng sẽ không làm khó hắn, chỉ là hắn đã mai danh ẩn tính, lại lưu lạc đến một thành nhỏ ở Triệu Châu xa xôi này, tự nhiên là có lo lắng cùng với ý nghĩ khác, đạo nhân cũng không có vạch trần, mà chính là gật đầu nói:
"Nhưng ta ngược lại là cảm thấy, cho dù trận chiến báo thù ở Triệu Châu không có truyền đi, không có lời đồn bỏ qua cho một nhà lớn nhỏ của Lâm Đức Hải, phẩm tính của Thư Nhất Phàm này, cũng có thể được xưng tụng là một đại hiệp!”
"Thật sao?"
"Mỗi người một ý thôi!”
Tống Du cười nói, lại dừng lại hạ:
“Tuy nhiên bất luận như thế nào Thư Nhất Phàm này một thân kiếm pháp đã tuyệt thế, nếu là lời đồn nhập Đạo là thật, cho dù tuổi hắn ngày càng tăng trưởng, cũng sẽ không giống như võ nhân bình thường mà khí huyết suy bại, dù cho khí huyết suy bại, ảnh hưởng đối với võ lực cũng không lớn, thậm chí có thể càng thấu hiểu sâu hơn trên con đường kiếm đạo khi thời gian trôi qua, càng ngày càng trở nên khó lường. Nếu là con cháu của Lâm Đức Hải muốn đi tìm hắn báo thù, chỉ sợ là một chuyện rất khó khăn!”
Thiếu niên nhất thời sắc mặt cứng lại, lặng lẽ nhìn về phía đạo nhân.
Trong ánh mắt có chút cảnh giác.
Đạo nhân thì một mặt như thường, ôn hòa và điềm tĩnh.
Thiếu niên cũng không biết hắn nhìn ra chưa, trầm mặc xuống, cũng thật nhanh sắp xếp lại lời nói, lúc này mới chắp tay:
"Chuyện trên giang hồ cách chúng ta thực tế quá xa, cũng chỉ để làm chuyện vui để nghe một chút, tuy nhiên ngược lại hẳn là đa tạ tiên sinh nhắc nhở, trước đây sau khi luyện võ luôn cảm thấy đau lưng, ngủ một đêm cũng không hoàn toàn khỏi, bây giờ chiếu theo tiên sinh nói, mỗi ngày dành chút thời gian tới con sông này bắt hai con cá, về nhà sau khi nấu chín ăn, luyện võ so với trước kia khôi phục được nhanh hơn!”
"Không có gì!”
Tống Du vẫn là khẽ cười nói.
Trong lòng lại cảm thấy kỳ diệu mà thú vị.
Chính mình lúc trước trong nghĩa trang ở Hủ Châu, trong khi vô ý, xác nhận hoặc nhiều hoặc ít giúp Thư Nhất Phàm một điểm. Nhưng không ngờ bây giờ lại là trong úc vô ý, lại có mấy phần dính líu với nhi tử Lâm Đức Hải này, cũng không biết thuận miệng một lời khuyên đối với hắn có thể có mấy phần trợ giúp, tóm lại cũng chỉ là trả lại hảo ý của hắn, vốn nên như vậy, cũng không nhiều xoắn xuýt.
Chỉ cảm thấy càng ngày càng kỳ diệu hơn.
Càng nghĩ kỹ lại, càng thấy khó mà diễn tả bằng lời.
Hai bên liền đứng ở bờ sông này, lại nói chuyện phiếm vài câu, thiếu niên mới quay về hắn chắp tay:
"Tại hạ vốn nên cảm ơn tiên sinh vì tiền trà nước trước đó, a, coi như không cảm tạ, đợi đến khi tiên sinh đi cũng nên đến đưa tiễn, chỉ là bây giờ sau khi luyện võ lại phải tìm cách kiếm sống, cũng không biết đến lúc tiên sinh rời đi, còn có thể gặp lại hay không, cho nên ở đây, trước hướng tiên sinh nói một tiếng đi thong thả, thuận buồm xuôi gió!”
“Tâm ý của thiếu hiệp tại hạ xin ghi nhận, xin đa tạ!”
Tống Du cũng không thất lễ, cũng đáp lễ với hắn:
“Chúng ta cứ thế mà đi, thiếu hiệp cũng xin bảo trọng!”
"Đi thong thả!”
Tống Du lúc này mới quay người rời khỏi nơi này.
Tiểu nữ đồng vội vàng xách cá đuổi theo.
Thiếu niên chim yến cũng hai tay đều xách đầy cá, đi theo sau lưng đạo nhân, đạo nhân quay người lại muốn thay bọn họ chia sẻ một chút, nhưng bất luận là mèo hay là chim yến, đều có lý do riêng phần mình không chịu để hắn tiếp lấy.
Bên bờ sông, thiếu niên chăm chú nhìn bọn họ đi xa, qua thật lâu, mới thu hồi ánh mắt.
Không biết sao, lại nhìn về phía cái lỗ trên băng, tự hỏi liệu có nhiều cá ở giữa sông hay không, nghĩ thử đi lên thăm dò xem một chút, nhưng mà lại chỉ giẫm ra bước chân đầu tiên, liền ở trên mặt băng giẫm ra một lỗ thủng, giày và ống quần trong nháy mắt đã bị ướt đẫm - lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác, trên mặt sông băng này đã chỉ dày bằng một hoặc hai ngón tay, căn bản không ai có khả năng đứng được ở trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận