Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 660: Xin hãy bảo vệ chúng ta, Tam Hoa nương nương (1)

Núi cao rừng rậm, một mảnh xanh tươi tươi tốt.
Đạo nhân ngẩng đầu lên và nhìn thấy núi rừng lấp đầy tầm mắt.
Dạng núi này, đừng nói là có hổ yêu náo loạn, dù không có nghe đồn về sài lang hổ báo gì, người bình thường cũng không dám tùy tiện lên núi.
Không biết có đường đi lên hay không, dù sao đạo nhân này là người lạ, chưa từng nhìn thấy đường lên núi.
Chưa kể đường lên núi, đây là đường chính uốn lượn quanh núi, muốn đi bộ từ đường chính vào khu rừng phía trên cũng phải leo qua một cái đồi đất cao tầm một nửa người mới được.
Tuy nhiên có trông thấy vết tích giẫm qua trên đồi đất.
Hai người một ngựa dừng ở bên cạnh đường chính, tiểu nữ đồng tại ven đường nhìn ra phía xa, đạo nhân thì cúi đầu nhìn xem vết tích này.
Con đường chính thức được đào ra khỏi núi, dốc núi cùng với đồi đất đều nằm ở phía bên trái. Tuy nhiên, đồi đất ở đây đã có dấu hiệu sụp đổ, giống như bị con vật nào đó giẫm đạp, không tiện leo dốc. Nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy dấu chân ngựa mờ nhạt từ trên cao, cây cỏ phía trước cũng đều bị đẩy sang một bên.
Dường như có người và ngựa từ đó nhảy vọt lên núi.
Ngựa bình thường nhưng không làm được đến mức này.
Đạo nhân lại có chút ngẩng đầu.
Rừng cây rất rậm rạp, cành cây phía trên mọc chen chúc, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến người cưỡi ngựa phía trên. Thế là có vết tích nhánh cây bị chém đứt, đứt gãy vô cùng vuông vức nhẵn nhụi, giống như là được cái cưa cưa ra lại được đánh bóng qua.
Có vẻ như ai đó đang chặt những cành cây rối bù bằng một lưỡi dao sắc bén.
Những thanh kiếm thông thường không thể làm được điều này.
Võ nhân bình thường cũng không thể làm được điều này.
Đạo nhân ngẫm lại, liền quay đầu đối với con ngựa nhà mình nói:
"Ngươi mang theo hành lý, không tiện di chuyển, hãy ở lại nơi này, nếu như gặp phải nguy hiểm thì cứ tạm thời rời đi!”
Con ngựa yên lặng ăn cỏ, không biết có nghe thấy hay không.
Đạo nhân lại liếc nhìn tiểu nữ đồng, sau đó đẩy bụi cỏ sang một bên rồi đi trên núi.
Tiểu nữ đồng cũng ngẩng đầu nhìn về phía trên núi hít hít cái mũi, nghe được mùi vị khiến người bất an, thế là vẻ mặt ngưng trọng, đem tay vươn vào trong ngực, lấy ra lá cờ của mình.
"Hoa...!”
Vung lá cờ lên, một làn khói đen lớn được phóng ra, khói đen rơi xuống đất, chính là mười mấy con sói xuất hiện, lại vung lá cờ lên, một đám khói đen khác cũng bốc ra, đồng dạng hóa thành một đám Đại lang. Như thế bốn lần, tổng cộng gọi ra năm sáu mươi con sói lớn, đáp xuống khu rừng rậm rạp,, hoặc là không rên một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng, hoặc là cúi đầu ngửi ngửi hương vị bụi cỏ lạ lẫm ven đường.
Tiểu nữ đồng nắm chặt lá cờ, hướng bốn phía chậm chạp vẽ ra một vòng, sau đó chỉ vào bản thân mình, những con sói này trong nháy mắt hiểu ý, tản ra xung quanh, cùng nàng vẫn duy trì một khoảng cách, cũng đều theo nàng vào sâu trong rừng rậm.
Khu rừng yên tĩnh lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.
"Phập phập phập...!”
Chim yến bay tới gây động tĩnh nên thu hút sự chú ý của nàng, tiểu nữ đồng cùng đàn sói đều dừng bước ngẩng đầu, nhìn chim yến chăm chú, thẳng đến phát hiện là chim yến nhà mình, lúc này mới buông lỏng đôi chút.
"Tiên sinh, đỉnh núi có hang hổ, trước hang hổ có vết tích đánh nhau, còn có vết máu cùng với mảnh vải, ta không dám bay xuống quá gần, không biết tình hình chiến đấu như thế nào. Mặt khác, trong núi còn có rất nhiều mãnh hổ đang lảng vảng!”
Đạo nhân lại không sợ mãnh hổ, chỉ là hỏi:
"Đường nào dễ đi đến đó hơn?"
"Không có đường lên núi, chỉ vì tiên sinh tìm một con đường có ít cây cỏ, dốc núi nhu chậm, hãy đi theo ta!”
"Đa tạ!”
Chim yến liền vỗ cánh bay cao chút.
Chim yến kỳ thật có tâm tư cẩn thận, sợ đạo nhân nhìn không nhìn thấy hắn, mỗi khi bay một đoạn, liền phải dừng lại quay đầu nhìn, đồng thời hắn cũng cố ý né tránh những cành cây rậm rạp, tránh cho thân thể nhỏ bé của mình bị cản trở, khiến đạo nhân bên dưới không thể nhìn rõ.
Đạo nhân liền đi theo hắn hướng lên trên núi.
Nghe thấy kiếm khách dường như đã cùng với hổ yêu từng có một phen tranh đấu.
Những gì sĩ tốt thủ thành nói có lẽ là sự thật.
Một thân thương thế hơn phân nửa cũng là sự thật.
Hổ là vua của các ngọn núi, dù cho không thành tinh, cũng có năng lực đọ sức yêu quái trên núi và khiến yêu quỷ khiếp sợ. Giống như là mèo, cáo, hươu, thỏ thành tĩnh, cho dù có mấy chục năm đạo hạnh, ở trước mặt một con hổ, cũng chỉ có thể trong lòng run sợ mà chạy mất.
Đại đa số yêu quỷ, nếu không đặc biệt tu tập qua bản lĩnh giỏi về tranh đấu, hoặc nuôi dưỡng ra thần thông hung hãn, trông thấy một con hổ, vẫn thật là chỉ có thể đi vòng qua.
Thậm chí có số lão hổ đều không cần đắc đạo thành tinh, chỉ là sống được lâu, trở nên cơ linh, thì tự nhiên mà vậy có thể lĩnh ngộ được thần thông ngự sử ma quỷ. Một khi khai linh trí, đều không cần tu luyện đến hoá hình, vẫn có thể có bản lĩnh chấn tâm hồn người cùng với điều động bách thú, đạo hạnh hơi sâu chút, thì có thể di chuyển như gió, có thân thể kim cương bất hoại, có sức mạnh khai sơn liệt địa. Trong số tất cả yêu quái trên thế giới, cũng hiếm có loại tự nhiên thông minh về việc đánh nhau như thế.
Nghe nói hổ yêu ở huyện Kim Hà có đạo hạnh không cạn, trong chiến tranh trước đó cũng ăn thịt không biết bao nhiêu người, sau đó chúng nếm đến ngon ngọt và tiếp tục ăn thịt người, nghĩ đến bản lĩnh cũng không thấp.
Còn có một đám dã hổ trong núi tùy ý nó sử dụng.
Dạng hổ yêu này, thực tế khó có thể đối phó.
Dù cho kiếm khách vốn là thiên hạ đệ nhất, có lĩnh ngộ Thiên Lôi kiếm cương mãnh, nhanh nhẹn, giỏi về trừ yêu mà nói, sợ là cũng khó có thể tùy tiện thủ thắng.
"Ồ...!”
Ngầm trộm nghe thấy tiếng hổ gầm.
Tống Du dừng bước ngẩng đầu nhìn lại, không nói gì thêm, rất nhanh liền cúi đầu tiếp tục đi lên phía trước.
Vẻ mặt của tiểu nữ đồng thì càng thêm ngưng trọng.
Đành phải nhìn trái nhìn phải cho đến khi trông thấy đàn sói của mình ẩn nấp ở trong rừng, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.
Chỉ là như thế vẫn chưa đủ.
Thế là vừa đi vừa quan sát bốn phía, thẳng đến đi ngang qua một nơi có khá nhiều tảng đá, lúc này mới âm thẩm gật đầu, sau đó hai tay kết ấn, phóng một luồng ánh sáng về phía những tảng đá.
"Mời Sơn Thần ra ! ”.
"Ầm ầm ầm...!”
Những viên đá trên đất nhất thời chuyển động, tụ tập thành một Thạch đầu nhân cao ước chừng bằng một người.
Tuy cao ngang người, nhưng thân hình vẫn cao lớn vạm vỡ và thân hình chắc chắn không thua kém gì một vị tướng, dù là vị tướng quân lưng hùm vai gấu, mặc khôi giáp vào cũng rất xa không so được nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận