Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 521: Lấy núi trấn nước (1)

Bên ngoài Cánh đồng tuyết, bên trong miếu thờ.
Kiếm khách cùng với mèo Tam Hoa chờ đợi một ngày lại một ngày.
Chuyện kiếm khách làm mỗi ngày không nhiều.
Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, nấu một nồi nước nóng, ăn điểm tâm đơn giản, liền luyện kiếm cho tới trưa, có khi sẽ đi xung quanh thôn xóm mua chút lương thực cùng với cỏ khô, buổi chiều thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn Cánh đồng tuyết phía bắc, nhìn phương kia bầu trời bị mây đen bao phủ khi thì gió xoáy khi thì tia chớp, tưởng tượng được trận đối kháng bên kia, suy tư Kiếm đạo của mình, cũng chờ đợi một trận lôi đình này.
Tất nhiên, lúc nào cũng phải lưu ý đến Tam Hoa nương nương.
Mèo Tam Hoa mới đầu hết thảy như thường.
Có khi vây quanh ngôi miếu chạy trước chạy sau, tìm kiếm bất cứ thứ gì để chơi, ngay cả khi đó là một cọng cỏ khô héo nhô ra khỏi tuyết, cũng muốn vây quanh nó đi lòng vòng dùng móng vuốt cào lấy nó, dường như bất luận là ở đâu nàng đều có thể tìm được chuyện mình cảm thấy hứng thú để làm. Nếu là bận rộn đến mệt mỏi, ngay tại bên trong ngôi miếu nằm xuống ngủ một giấc.
Có người tới dâng hương, nàng cũng sẽ chạy đến một chỗ cách bọn họ không xa không gần ngồi xuống, ngửa đầu quan sát bọn họ.
Có khi lại biến thành hình người, tìm một cây gậy gỗ nhỏ, ở trên mặt tuyết viết chữ luyện chữ.
Kiếm khách cũng biết chữ, nhưng đọc sách không nhiều, có thể nhìn ra Tam Hoa nương nương viết phần lớn là thi từ, có khi cũng viết tên người, viết hai mươi bốn tiết khí, viết câu bên trong sách Kinh, còn có rất nhiều thứ không thể nhìn ra.
Có khi sẽ bắt con chuột đến, hỏi hắn có ăn hay không.
Có khi bắt được nhiều, sẽ tìm mượn đao của hắn, sau đó đi đến bờ suối chảy cẩn thận xử lý, treo ở bên trên cây khô để làm khô chuột.
Điều này khiến cho kiếm khách nhớ tới món thịt khô mà mình suýt nữa đã ăn.
Có khi sẽ bắt được con thỏ, thậm chí một chút động vật lớn hơn một chút, kéo tới bên cạnh hắn đưa cho hắn ăn, và bất cứ khi nào điều này xảy ra, kiếm khách liền có thể được ăn mặn, bổ sung một chút tiêu hao của thân thể, cũng vài ngày đều không cần đi đến từng nhà trong thôn làng hỏi mua lương thực.
Có khi sẽ lấy ra tiên đan hỏi hắn có ăn hay không.
Thẳng đến mấy ngày sau, nàng dường như mới phát giác được đạo nhân rời đi quá lâu, dường như mới cảm nhận được một ít tâm tình, thế là thường xuyên ngồi ở trên mặt tuyết bên cạnh ngôi miếu, liếm láp móng vuốt ngẩn người nhìn qua bên kia. Có khi vào ban đêm phương kia truyền đến một chút ánh sáng hoặc là một chút động tĩnh kiếm khách không phát hiện được, nàng cũng sẽ lập tức đi ra ngoài, nhảy lên đỉnh của ngôi miếu, nhìn chằm chằm bên kia bất động, một lần nhìn chằm chằm cũng là thật lâu.
Nếu là hỏi nàng, nàng sẽ quay đầu hoặc nhìn xuống ngươi, lại không trả lời.
Ngày ngày như thế.
Thẳng đến đi qua hơn mười ngày.
Bên trong miếu thờ bỗng nhiên một tiếng ầm vang, tựa như Thiên Lôi nổ vang, ngồi ở trên bệ thần tượng thần tỏa ra ánh sáng lung linh, như có thần linh từ đó hiện thân, lại nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Kiếm khách rốt cuộc đã đợi được một trận lôi đình này.
Kia là mây đen trên không đen nghịt trải rộng toàn bộ Cánh đồng tuyết, gió tuyết ở giữa u ám, nhưng lại giao thoa với lôi đình, phảng phất như là tận thế, chỉ là nhìn xem liền để cho người ta cảm thấy ngạt thở.
"Ầm ầm ầm...!”
Có lôi đình phân nhánh vô số, buông thả giao thoa, giống như là một gốc đại thụ treo ngược. Có lôi đình có thể dừng lại trong tầm mắt hồi lâu, qua mấy hơi thở vẫn không biến mất. Có lôi đình cực kỳ dài, có thể từ cuối tầm mắt một mực kéo dài đến một cái cuối cùng khác, nhiều tia sét dày đặc, trải rộng toàn bộ Cánh đồng tuyết, cùng nhảy múa theo gió tuyết.
Lôi đình cuồn cuộn, hồi âm không dứt.
Một đạo còn chưa rời khỏi bên tai, lại thêm một đạo mới, vô số đạo chồng chất tạo thành một chuyển động giống như sự sụp đổ của trời đất.
Kiếm khách ngồi dưới đất, ngóng nhìn bên kia.
Mèo Tam Hoa ngồi tại đỉnh miếu, cũng đối mặt với phương kia, không nhúc nhích, chỉ có cái bóng lưng nho nhỏ.
Không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Kiếm khách dù sao cũng sững sờ.
Kia là thiên uy.
Cuồn cuộn thiên uy.
Từ phương kia truyền đến, giống như lực lượng hủy diệt, không thể địch nổi, khiến người ngạt thở, phảng phất có thể đem đại địa xóa đi.
Bất luận là đêm giông tố bình thường, hay là Kinh Trập bốn năm trước, hay là ngày ấy ngoài thành Trường Kinh, hoặc là thủ bút của Phó Lôi Công vào năm ngoái ngoài thành Cảnh Ngọc, đều còn kém rất rất xa với thiên địa lôi đình che kín trước mặt kia.
Từ sáng sớm đến tối, thời khắc không dứt.
Đây là uy lực cỡ nào?
Trước đó tại bên trong huyện Hàn Tô, nghe người ta miêu tả mấy năm trước thần linh trừ yêu, lôi đình như thế ròng rã liên miên kéo dài một tháng, cũng không cảm thấy có cái gì, giờ phút này mới cảm giác rung động sâu sắc.
Lại không biết lúc ấy cùng với lúc này, lại ai mạnh ai yếu?
...
Ầm ầm ầm!
Bên trong bão tuyết lôi đình trải rộng, đánh cho đất tuyết nở hoa khắp nơi, cơ hồ đánh nát tất cả phản kháng của Yêu vương Cánh đồng tuyết.
Lôi đình ngừng.
Yêu vương chỉ có núp ở trong linh nhãn, kéo dài hơi tàn.
Tuy nhiên, vào lúc này, Hòa Nguyên đã trải rộng linh lực bốn mùa, bốn mùa luân chuyển, không chỉ đã làm hao mòn lấy linh lực và linh vận của hắn, mà còn nhốt hắn vào trong linh nhãn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, không biết có bao nhiêu ngày đêm.
Trên tầng mây mơ hồ có thân ảnh hiển hiện.
Chu Lôi Công ở trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn phía dưới.
Mắt thấy bên trên đại địa, băng tuyết tan rã, bốn mùa luân chuyển, phảng phất nghịch càn khôn, tự nhiên kinh hãi, nhìn kỹ, cũng là có thể nhìn ra bố trí của Tống Du, cũng có thể nhìn ra ý đồ của hắn.
Thiên Cung cũng thử qua một chiêu này, đem hắn đuổi tới linh nhãn, ý đồ diệt sát linh vận, diệt sát không thành, liền muốn phong ấn. Tuy nhiên Thiên Cung đã hao phí rất nhiều khí lực, sử dụng phương pháp ngu dốt, đông đảo thần quan hợp lực, để Yêu vương ở Cánh đồng tuyết này không thể ở lại bất cứ nơi nào ngoại trừ ở trong linh nhãn, vì vậy đuổi hắn quay về linh nhãn, mà đạo nhân này lại một thân một mình đã làm được, thực tế làm cho người ta kinh ngạc.
Phương pháp bốn mùa quả thực là khó nhất, nhưng cũng là phương pháp tuyệt vời nhất và hữu ích vô cùng.
Mà ý nghĩ của hắn nên cũng là phong ấn a?
Chu Lôi Công không có suy nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn xem.
Nhìn xem hắn lại có diệu pháp gì.
"Phốc!"
Linh nhãn tựa như đại địa chi nhãn, lần nữa tuôn ra cột nước.
Trong cột nước lộ ra Linh thể của Yêu vương Cánh đồng tuyết, lơ lửng giữa trời, đối mặt với đạo nhân đang ngồi khoanh chân bên con suối khác, cũng đã mười phần chật vật.
"Nguyên lai là linh lực bốn mùa!"
"Như thế nào?"
Đạo nhân ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn.
"Có chút bản lĩnh!"
"So với sư gia như thế nào?"
Yêu vương Cánh đồng tuyết mình đầy thương tích, lại không e ngại:
"Sư phụ của ngươi không làm gì được ta, ngươi cũng không làm gì được ta!"
"Thử một chút...!”
Đạo nhân ngồi xếp bằng ở con suối bên cạnh khoát tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận