Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 274: Đêm ở Trường Kinh (2)

Ở trong phường thị đèn đuốc sáng chưng, các loại quán nhỏ, xe ba gác thậm chí cửa hàng có thể khiến người ta hoa mắt, rất nhiều chủng loại thương phẩm quà vặt, lại khiến người ta sợ hãi thán phục, ở giữa càng có người Tây Vực ở bên đường tấu ca khiêu vũ, như thế mới tạo nên tuyệt cảnh chợ đêm nổi danh nhất Trường Kinh.
Ngô nữ hiệp nói xong, dẫn bọn hắn đi dạo một vòng.
Vì vậy đạo nhân cùng mèo một bên nghe tiếng nhạc khúc tràn ngập phong tình dị vực, một bên nhìn người Tây Vực khiêu vũ, nhìn thương phẩm rực rỡ muôn màu, phẩm vị ban đêm khói lửa của thời đại này.
Thẳng đến khi Ngô nữ hiệp bảo bọn hắn ngồi xuống.
Đây là một nhà cửa hàng nhỏ bán bánh canh cá, bên trong sớm đã ngồi đầy, cái bàn đành phải đặt ra ở bên ngoài, chen với người đi trên đường.
Ngô nữ hiệp chọn hai phần bánh canh cá, lại đi mua bánh ngọt, gọi thêm bàn cá nướng với chậu thịt dê, bánh gan cừu, còn mua hai chén rượu gạo ngọt, dường như muốn trả hết lại buổi chiêu đãi ở Vân Xuân Lâu, Tống Du cũng mặc cho nàng làm.
"Hai bát bánh canh cá!".
Lão bản của tiểu điếm bưng bát tới.
Mấy thứ đồ ăn vặt cũng nhất nhất đưa tới.
Tống Du như bình thường lấy ra chén nhỏ từ bên trong hầu bao, đặt ở trên ghế đẩu, cho mèo Tam Hoa ăn.
Cái gọi là bánh canh cá, thật ra là Bún Cá Thập Cẩm, chủ quán thả một cái nồi rất lớn ở cửa ra vào, bên trong đều là đủ loại cá tạp, nấu chín cùng một chỗ, nghe nói muốn ninh từ giữa trưa một mực đến buổi chiều, thẳng đến khi đủ loại cá tràn đầy một nồi nát hết, không còn nhìn thấy thịt, sau đó lọc ra cặn cá, còn lại súp, chính là nước lèo để dùng làm bánh canh.
Không biết là phương pháp ăn ở nơi nào, quả thật tràn đầy tươi ngon.
Bàn cá nướng thì nghe nói là cách làm của người Mạc Bắc, dùng một hình sợi sắt dài đặt lên bàn để nướng cá, sẽ thêm một chút hương liệu của Tây Vực cùng nơi đó đặc hữu gia vị, bắt đầu ăn rất có phong tình của dị vực.
Bánh gan cừu thì là một loại bánh bột, hai đầu nở to, bên trong bao gan cừu.
Trừ bánh gan cừu, Ngô nữ hiệp còn mua đặc sản của thời tiết hiện tại.
Bánh ngọt anh đào.
Chỉ đổi gan cừu bao bên trong bánh bột thành anh đào, bên trên nồi định hình tiên tạc, một đầu thô thô, bên trong là anh đào. Nhìn có chút đẹp mắt, lại là mỹ thực lưu hành ở mùa xuân hàng năm tại Trường Kinh, rất nhiều thiên kim quý phụ không thể đi ra ngoài cũng muốn để tôi tớ chạy tới mua để ăn.
Rượu gạo ngọt thì đơn giản, cơ bản cũng là rượu nếp than, thêm đường táo đỏ đun sôi lại ướp lạnh, không say lòng người, làm uống uống bán cho người đi dạo chợ đêm, dùng ống trúc đựng, mấy văn tiền đã có thể mua một phần.
Chậu thịt dê nước thì không cần nhiều lời.
Gọi xong một bàn như thế, tối thiểu có thể để cho ba bốn người ăn no, món ăn phong phú, có tư có vị, luận xa hoa cùng cấp cao thì không so được Vân Xuân Lâu, nhưng luận hương vị, thật ra đều được xem là món ngon.
Mà một bàn này mới chỉ tiêu trăm tám mươi văn tiền.
Đây mới là mỹ thực của bách tính trong Trường Kinh.
"Đa tạ ngươi tháng trước mời ta đến Vân Xuân Lâu ăn. Ta có không ít chỗ cần dùng tiền, muốn mời lại ngươi là mời không nổi, thế thì quá đắt, ta cũng không nỡ, mời ngươi đến đây ăn một bữa, xin đừng ghét bỏ. ".
Ngô nữ hiệp rất thản nhiên giơ lên cái chén rượu gạo ngọt của mình.
"Nữ hiệp đừng nói vậy. ".
Tống Du cũng nhanh chóng nâng chén, "Tại hạ sở dĩ đi Vân Xuân Lâu, bất quá là muốn thể nghiệm Trường Kinh nhất tuyệt, bất kể có nữ hiệp hay không, tại hạ đều sẽ đi ăn một bữa, chính là bởi vì có nữ hiệp, tại hạ mới dám chọn một bàn, ăn vào nhiều món mà không lãng phí, nói ra thì nên cảm tạ nữ hiệp. ".
Nữ hiệp nghe thế chỉ kéo một hơi:
"Nói mò!".
"Vậy thì mặc kệ ngày ấy như thế nào, hôm nay nữ hiệp mang ta cùng Tam Hoa nương nương trải nghiệm một tuyệt khác của Trường Kinh, cũng nên cảm tạ một cái. ".
"Tùy ngươi. ".
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Tống Du đưa ống trúc lại gần bờ môi, còn chưa uống vào đã ngửi ra được mùi thơm ngát giữa rượu gạo cùng ống trúc, uống xong một ngụm nhỏ, cũng chỉ có nhẹ nhàng khoan khoái ngọt, cơ hồ không có ngửi ra mùi rượu.
Thế là bàn tay hơi chậm một chút, hạ thấp đưa cho Tam Hoa nương nương nếm, nói cho nàng đây là rượu mạnh.
Một bên ăn, một bên nhìn người bên cạnh đi tới lui.
Hôm nay có thật nhiều người, muốn đi dạo ở trong chợ đêm, người chen chúc lẫn nhau, trong đó không ít người ăn mặc lộng lẫy. Văn nhân vừa đi vừa nói, người trẻ tuổi thô cuồng cười to, các loại mùi thịt cùng hương liệu hỗn hợp, không biết cửa hàng nhà nào bắt nồi sắt lại đang đun nhừ cái gì, chỉ thấy hơi nước bốc lên, giật mình như mộng.
Nhìn thế giới bên người, từng khuôn mặt phía dưới phồn hoa khói lửa, từng linh hồn rõ ràng, hết thảy đều chân thật sinh động như vậy.
"Thế nào?".
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười hỏi hắn: "Có phải cho tới bây giờ chưa thấy qua chợ đêm náo nhiệt như vậy phải không?".
Tống Du nghe vậy quay đầu, đối mặt ánh mắt của nàng.
Có thể nhìn ra ý nghĩ của nàng từ trong mắt của nàng.
Nghĩ đến nàng trước đó lần đầu tiên đến đây cũng bị chấn kinh, tuy nhiên nàng bây giờ đã ở Trường Kinh hai năm, xem như "Lão Trường Kinh" , đối mặt người đến sau, ít nhiều có chút cảm giác ưu việt, thế là giờ phút này không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy vẻ chấn kinh trên mặt của người đối diện giống như nàng lúc trước.
Tống Du gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Xác thực, tại hạ đời này chưa bao giờ thấy qua chợ đêm náo nhiệt như vậy. ".
"Ha ha, khi ta vừa tới cũng bị kinh ngạc đến ngây người. ".
Ngô nữ hiệp hài lòng cười, "Không riêng gì bởi vì nơi này bán rất nhiều thứ ta cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, còn có người nơi này, dáng dấp cổ quái kỳ lạ, trước kia gặp qua nhưng chưa từng gặp qua nhiều như vậy, cũng coi như có chút hiếm lạ. Bất quá chỉ là có một ít người trên người có một mùi vị còn muốn thối hơn so với người chúng ta một tháng không tắm. ".
"Hiếm lạ. ".
"Cảm tạ Thành Hoàng lão gia đã bắt yêu bắt quỷ, không có lão nhân gia ông ta chăm chỉ bắt yêu, cấm đi lại ban đêm sẽ không giải trừ nhanh như vậy!".
"Nên cảm tạ... ".
Tống Du một bên gật đầu, một bên lại nhìn về phía nơi xa.
Nơi đây đèn đuốc óng ánh, tự nhiên xa xa không so được với thành phố lớn ở hậu thế, muốn nói nơi đây phồn hoa náo nhiệt, cũng chưa chắc có thể so sánh được với những chợ đêm nổi danh hậu thế, cũng không đại biểu nó không đẹp, đạo nhân vẫn như cũ nhìn thấy giá trị của những địa phương sợ hãi than kia, mà những địa phương này, là không tận mắt đến nhìn thì sẽ không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận