Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 137: Chuyện giang hồ cũng là chuyện nhân gian (2)

"Không thể so với năm đó a."
Trưởng lão Kim Đao môn tiếp nhận đao, sắc mặt có chút không dễ nhìn, nhưng cũng cười liên tục lắc đầu: "Quả thật là già rồi, không bằng với người trẻ tuổi bây giờ."
Mà kiếm khách kia chỉ ôm kiếm hành lễ.
Quần chúng bên ngoài một tầng lại một tầng, hoặc là kinh ngạc vì tình huống nhìn như là chim én chỉ trùng hợp đụng đao, hoặc là kinh ngạc vì một vị cao thủ đã từng vang danh một thời trên giang hồ lại dễ dàng bại dưới tay một tên kiếm khách trẻ tuổi vô danh như vậy, nhưng vẫn có một ít người nhìn về phía đạo nhân đang ngẩng đầu chắp tay nói cảm ơn với con chím én trên trời.
Tuy nhiên thật ra cũng không thật sự cần thiết.
"Không cần lo lắng."
Ngô nữ hiệp nói với Tống Du: "Coi như không có con chim én này, thanh đao kia cũng không có khả năng rơi xuống trên đầu ngươi."
"Đương nhiên."
"Nhìn kìa, người kia vẫn chưa đi xuống."
Ngô nữ hiệp vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn lên.
Trong lòng nàng biết rằng chuyện này có lẽ cũng không phải là trùng hợp, nhưng chuyện lạ trên đời này không hề ít, hành tẩu giang hồ nàng cũng không ít lần được thấy, chưa kể con mèo bên cạnh này còn biết phun lửa cơ mà, giao tình giữa bọn họ còn thấp, không phải chuyện gì cũng có thể hỏi được.
Vậy nên rất nhanh đã tiếp tục nhìn về phía trước.
Kiếm khách trẻ tuổi lại thắng một trận, nhưng không có xuống đài, hắn đứng ở trên đài ôm kiếm hỏi tứ phương, vẫn còn muốn tìm người đến lĩnh giáo.
Ngữ khí tuy rằng khách khí, nhưng lại không che đậy được phong mang trên thân kiếm.
Quả nhiên đã không còn ai muốn đánh với hắn nữa.
"Bình thường là người trẻ tuổi luận bàn cùng người trẻ tuổi, tiền bối sẽ luận bàn cùng tiền bối, giống như vừa rồi, lúc tiền bối Kim Đao môn lên sân khấu, những tên tiểu bối như bọn ta không thể chạy lên. Trừ phi được tiền bối điểm danh gọi ngươi lên đài. Nếu không lúc trở về sẽ bị trưởng bối mắng cho. Người kia là không tuân theo quy củ." Ngô nữ hiệp nhỏ giọng nói, "Hiện tại mấy người trẻ tuổi không ai dám đánh với hắn, sợ thua, tiền bối cũng là không nguyện ý, càng sợ thua hơn."
"Quyền cước sợ tuổi trẻ a."
Tống Du dò xét nhìn người ở bốn phía xung quanh một lần.
Đây là một cái thế giới có linh khí, người người đều có linh tính, bởi vậy cho dù là không tu đạo pháp, người giang hồ cả đời luyện võ đi chăng nữa, chỉ cần đánh bóng thể phách, tinh luyện khí huyết, cũng có thể tạo ra thành tựu. Tuy nhiên, sau khi già đi, khí huyết cùng thể lực ban đầu sẽ dần dần biến mất, chỉ là khác biệt không lớn như ở thế giới trước của hắn, theo như Ngô nữ hiệp nói, trung niên võ giả cùng thanh niên võ giả hẳn là không cách biệt nhau mấy, đều có ưu thế riêng, cho thấy sự biến mất này cũng không mấy rõ ràng, có thể bị sự tăng trưởng của kinh nghiệm cùng kỹ xảo đuổi kịp, dù vậy lúc đến tuổi già rồi, vẫn là không thể so với người trẻ tuổi.
Chỉ là tuổi già sẽ có quy củ của tuổi già.
Giang hồ của Đại Yến, kính trọng những bậc tiền bối.
Kiếm khách trẻ tuổi đành phải bất đắc dĩ rời sân.
Sau đó lại có hai tên người giang hồ ra sân đối chiến, Ngô nữ hiệp vẫn như cũ giải thích cho hắn nghe, Tống Du nghiêm túc nghe, luôn cảm thấy nghe nàng giải thích còn đặc sắc hơn mấy phần so với cuộc đối chiến trên đài.
Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng đến thời điểm tan cuộc.
Không có cao thủ mạnh nhất nào ra tay đánh một trận, để vẽ lên cho buổi hôm nay một cái dấu chấm tròn đặt sắc, chỉ là lúc thời gian đến, đại hội luận võ ở sông Liễu cứ như vậy mà kết thúc một cách tự nhiên.
Theo như Ngô nữ hiệp nói, các cao thủ hàng đầu trên giang hồ cũng đều có thắng có bại, thậm chí còn có chút khắc chế lẫn nhau, nên nếu thật sự muốn đánh nhau đi nữa, thì còn phải dựa vào trạng thái lúc đó, sự phát huy, hay thậm chí là vận khí, cho nên rất khó để công nhận ai là đệ nhất ai là đệ nhị chốn giang hồ.
Chưa kể nhóm giang hồ đều là người có thế lực, có địa bàn riêng, hoặc là ở Dật Châu hoặc là ở Hủ Châu, hoặc là phương nam hoặc là phương bắc, người phương bắc rất khó thừa nhận những đại hiệp nổi danh bên mình lại không bằng người phương nam, cũng như người phương nam sẽ không chấp nhận những tiền bối mà mình nghe danh từ nhỏ đến lớn lại không bằng người phương bắc, nói chung chính là như vậy.
Còn những người có chút nổi danh ở bên ngoài, kỳ thật cũng không quá tốt, chỉ là tất cả mọi người đều là danh nhân giang hồ, đến cấp độ này, gia đại nghiệp đại, có nhiều thứ cần phải cân nhắc, đôi bên sau này còn phải tới lui, ít có ai lại đi vạch trần.
Cũng có rất nhiều danh nhân giang hồ không dựa vào vũ lực, mà là dựa vào tài lực cùng phẩm hạnh.
Ví dụ như một vị Sa Công, chính là thích làm việc thiện, chữ nghĩa đi đầu, phàm là có người giang hồ đầu quân cho hắn, tất nhiên được chiêu đãi ăn ngon uống sướng, phàm là người giang hồ có khó khăn tìm tới hắn, hắn sẽ kiệt lực tương trợ, bị thương thì trị thương bị bệnh thì trị bệnh, còn đích thân cho người sắc thuốc uống, nếu ngươi đi ngang qua cửa nhà hắn, đến gõ cửa, dù là vốn không quen biết, dù chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, hắn đều đối xử với ngươi như thượng khách, trước khi rời đi còn tiễn ngươi suốt mười dặm đường, được người khác tôn kính hơn so với nhiều vị chưởng môn của môn phái lớn trên giang hồ.
Cái này sao lại không phải là một mặt của thế giới đâu?
Kỳ thật Tống Du cảm thấy những thứ này càng có một chút ý tứ hơn so với việc tỉ võ.
"Đại hội kết thúc, ta cùng Tam Hoa nương nương cũng nên rời đi, đa tạ nữ hiệp đã mời cùng với giải thích cho ta, xem như giúp tại hạ thấy được một chút giang hồ môn đạo, đạt được lợi ích không nhỏ." Tống Du đứng lên hành lễ với nàng.
"Đã nói rất nhiều lần, người trong giang hồ, gặp lại chính là quen biết, hữu duyên đã có thể ví như bạn cũ, huống chi ta và ngươi đã gặp nhau nhiều lần như vậy, cũng là khó có được, không cần phải khách khí như vậy nữa."
"Lần sau nhất định."
"Ngươi ở đâu?"
"Đạo quan ở ngoài thành."
"Vậy là tốt rồi, khẳng định tốt hơn so với ở trong thành."
"Quả thực thanh tịnh."
"Các ngươi định khi nào thì rời khỏi An Thanh?"
"Mấy ngày nữa."
"Tiếp theo định đi về hướng nào?"
"Trước tiên sẽ đến Hủ Châu." Tống Du trung thực đáp, "Còn về sau này, nói ra thật xấu hổ, vẫn chưa cẩn thận nghĩ tới."
"Thật thoải mái! Đi một đoạn đường lại tính một đoạn đường!"
"Còn ngô nữ hiệp thì sao? Muốn về Dật Châu ư?"
"Đại hội sông Liễu vẫn chưa xong đâu, còn phải thêm mấy ngày nữa. Nhưng mai kia ta sẽ đi, bởi vì ta không trở về Dật Châu, nên không chung đường với sư phụ và các đồng môn. Hắc hắc, dù sao duyên phận của hai chúng ta đến đây cũng xem như xong." Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười một tiếng, nói, "Bất quá sự tình trên giang hồ chính là không ngừng gặp gỡ rồi biệt ly, đều là chuyện rất bình thường, không cần phải học theo đám văn nhân lải nhải làm gì."
"Nữ hiệp cũng là một người thoải mái."
"Đêm nay đi ăn một bữa cơm với chúng ta không?"
"Không phải tại hạ không muốn, nhưng thật sự là đêm nay không tiện."
"Có chuyện gì sao?"
"Hôm qua, sau cơn mưa, đạo hữu của ta đã lên núi tìm nấm, thế mà thật sự nhặt được không ít. Sáng nay lúc ta ra cửa hắn có đến nói một tiếng, bảo ta sớm trở về ăn nấm." Tống Du lộ ra biểu tình áy náy, "Nếu ta không quay về sợ là bọn họ sẽ tiếp lục đau khổ chờ ta, khoảng thời gian này ta nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình từ quán chủ cùng các đạo hữu, làm sao ta có thể khiến bọn họ thất vọng."
"Nên như vậy."
"Đành tạm biệt vào ngày khác vậy."
"Vậy ngày mai ngươi vào thành tìm ta, trưa mai hãy đến, ta ở lữ điếm bên cạnh cửa thành bắc, ta mời ngươi ăn thịt uống rượu, xem như là tạm biệt ngươi." Ngô nữ hiệp nghiêm túc, thuận miệng an bài, "Sau khi ăn uống xong một trận này, một lần nữa bước ra khỏi cửa, giang hồ lớn như thế, phỏng chừng ngươi ta rốt cuộc sẽ không gặp lại được."
"Nhất định tới."
"Trở về đi."
Ngô nữ hiệp khoát khoát tay, thật sự tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận