Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 118: Khắp nơi đều là giang hồ (1)

Một đám người vây quanh bếp lò, một tay dùng đũa kẹp lấy thịt bò, một tay khác cầm lấy màn thầu của phu thê Trần thị bắt đầu gặm.
Nữ tử là người giang hồ, từ trước đến nay hành sự luôn thoải mái, thêm cả việc mớ thịt này là của nàng ta bỏ ra, không có gì cố kỵ, lúc này đã mặc kệ lễ nghi cùng hình tượng gì đó, thoải mái ngoạm lấy một miếng thịt lớn.
Ban đầu, cả nhà Trần Hán còn có chút câu nệ, dù sao bọn họ cũng chỉ đóng góp màn thầu vào, tiên sinh cùng nữ hiệp lại vốn là người có ân với mình, hiện tại còn phải nấu cơm cho cả nhà bọn họ, tự cảm thấy băn khoăn. Tuy nhiên, trù nghệ của Tống Du đã đi trước thời đại này, mỹ thực trước mắt, một chút câu nệ ấy cũng đã giảm đi mấy phần.
Tay nghề Tống Du thật sự không còn gì để nói.
Đừng nói ở thời đại này, cho dù là ở kiếp trước, gia vị đã nhiều lại còn đa dạng như vậy, nguyên liệu nấu ăn phong phú lại dễ kiếm, tin tức giao lưu qua lại thuận tiện, nhưng trình độ nấu nướng của cả nước vẫn cao thấp không đều, không thiếu những nơi mỹ thực thiếu thốn.
Tất cả mọi người không muốn thừa nhận tỉnh của mình nấu ăn không ngon, nhưng phần lớn đều tán thành một ít người ở các tỉnh khác nấu ăn ngon hơn.
Chớ đừng nói chi là ở cái niên đại này.
Thậm chí Tống Du còn tốn không ít tiền mua hương liệu, thời đại này chủ yếu vẫn là những gia đình giàu có mới dùng hương liệu để nấu nướng, những người dân bình thường ngay cả muối cũng phải dùng tiết kiệm, ai lại chú ý nhiều như thế?
"Nấc !"
Nữ tử uống sạch sẽ nước súp trong nồi, phu thê Trần thị liền vội vàng tiến lên, chủ động đem nồi lau sạch.
"Cùng đi không?"
Nữ tử liếc mắt nhìn Tống Du: "Vốn là có quen biết, hiện tại cơm cũng đã ăn xong, lại còn tiện đường, nếu vẫn còn không đi cùng nhau, chờ một chút lại đụng mặt nhau ở trên đường, chẳng lẽ lần nào cũng phải lên tiếng chào hỏi?"
"Có lý."
Tống Du cũng gật đầu đáp ứng.
Lại lần nữa lên đường là lúc, một người biến thành sáu người.
Phu thê Trần thị mang nhi nữ trở về quê gặp lại phụ mẫu, bé gái còn nhỏ sức lực không tốt, khiến cho bọn họ đi chậm hơn trước rất nhiều.
Tính cách của nữ tử kia cũng rất náo động.
Lúc vừa mới quen biết, ngắn ngủi ở chung, thấy còn có chút trầm ổn, đồng hành được một khoảng thời gian, có lẽ là không nhịn được, liền lộ ra tính tình tinh nghịch lại hiếu động.
Khi thì chạy tới nói chuyện cùng mèo Tam Hoa, khi thì lại đánh giá ngựa của Tống Du, khi thì đi đùa giỡn với đứa nhỏ của Trần gia, có khi lại nằm sấp trên lưng ngựa của nàng rồi ngẩn người, có lúc thì nhảy lên một tảng đá cao nào đó nhìn về phía trước, hoặc có khi lại tụt lại ở phía sau cầm đao trên tay chặt cỏ chơi, nhưng nếu lúc nào đứa nhỏ của Trần gia mệt mỏi, nó sẽ ngồi trên ngựa của nàng để nghỉ ngơi, cũng xem như là một người hảo tâm.
Từ trên người nàng, Tống Du nhìn thấy một mặt đáng yêu của người trên giang hồ.
Thời đại này, bách tính sống khổ cực, nữ hài thì sớm bị gả đi, nam hài thì sớm trở thành đương gia, tất cả mọi người đều lộ ra dáng vẻ của một người bị gánh nặng của cuộc sống ép cho trở nên thành thục, tính cách như này có lẽ cũng chỉ có thể tìm thấy trong giang hồ.
Còn phải là giang hồ của thế giới này mới có thể tìm được.
Buổi chiều lại gặp gỡ một nhóm sơn tặc.
Nữ tử là một người coi trọng trách nhiệm của người giang hồ, hành tẩu giang hồ nếu gặp chuyện giang hồ, tự nhiên không thể lùi bước, lập tức giành trước, tiến lên thương lượng.
Thực tế, Tống Du cảm thấy quá trình này rất thú vị.
Lúc gặp mặt trước tiên phải chắp tay, chào hỏi xã giao vài câu, hạ thấp tư thái, tự giới thiệu, như thế mới là giang hồ.
Những tặc nhân kia cũng không thể để mặc nàng đứng ra nói chuyện, muốn động chút tay chân, thăm dò đôi câu, nhưng những việc này đối với người trong gian hồ, tựa hồ đã trở thành một loại quy củ, cho nên cũng không cảm thấy bị mạo phạm hoặc khiêu khích.
Đợi sau khi ứng phó xong rồi, biết đôi bên là cùng một loại người với nhau, cũng xác thực ngươi có bản lĩnh để nói chuyện ngang hàng với bọn hắn, lúc này mới có khả năng thương lượng.
Mà thời điểm lúc này cũng đặc thù.
Đại hội ở sông Liễu đã gần ngay trước mắt, trăm dặm quanh An Thanh, không biết đã có bao nhiêu người giang hồ tụ tập tới.
Nếu là ngày thường, cho dù là người của danh môn đại phái trên giang hồ, những tên sơn tặc này cũng chưa chắc sẽ tuỳ tiện thả đi. Đã là đơn thương độc mã, có thế nào đi chăng nữa cũng phải bỏ lại một chút gì đó. Nhưng mà lúc này thì khác, là truyền nhân của danh môn đại phái sao có thể một mình đến đây tham dự được chứ? Không cho đủ mặt mũi, không nói đến việc bị một đám người không nói một tiếng liền trực tiếp nhào đến, sợ là những tên giang hồ khác nghe thấy tiếng gió, cũng muốn đến tham gia náo nhiệt.
Chí ít nhóm sơn tặc đụng phải hôm nay cũng xem như thông minh.
Chỉ là nữ tử cũng không phải một thân một mình.
Chỉ nghe một tên phỉ tặc chỉ vào phía sau hỏi: "Đám người kia lại là ai? Việc béo bở ở chỗ này cũng không nhiều, nữ hiệp đi ngang qua trước núi của bọn ta cũng thôi đi, chẳng lẽ còn muốn dẫn theo cả mấy người này đi qua luôn sao?"
"Đó là thúc phụ, thím cùng chất nữ của ta, còn tên đạo nhân kia, hắc, nghèo khó cực kì, các ngươi muốn so đo cái gì với hắn đây?"
"Thật vậy à?"
"Ta, người của phái Tây Sơn đến tham dự lễ hội ở sông Liễu, trưởng bối trong sư môn cùng sư huynh đệ đều đi đến An Thanh, nếu không vì đến đón thân nhân, một người như ta đến một nơi chim không thèm ị như huyện Lăng Ba để làm cái gì?"
"Phái Tây Sơn ở tại Dật Châu, thúc phụ với thím của ngươi sao lại chạy đến đây."
"Đều là người cơ khổ, còn không phải là để tìm đường sống hay sao?" Nữ tử nhìn đám sơn tặc này một chút, lại chắp tay thở dài nói, "Cũng là các vị hảo hán, nếu không phải ở dưới núi không còn đường sống, như thế nào lại chạy đến trên núi chứ?"
Lời này thật giả tạm thời không nói tới, nhưng quả thật là nói trúng tâm tư của bọn sơn tặc.
Vào rừng làm cướp, đâu nào tiêu sái như vậy?
Chặn đường cướp bóc, không thể không dính chút máu, tội nghiệt ngày càng sâu, ban đêm sao có thể ngủ an ổn cho được? Hàng năm quan binh vừa đến, mỗi lần đều muốn loại bỏ một đám, ai biết được năm nay sẽ không đến lượt mình?
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, vậy là chắp tay.
"Mời nữ hiệp đi qua..."
"Đa tạ, sau này còn gặp lại!"
Nữ tử cũng chắp tay với bọn họ, lúc này mới quay người trở về, mang mọi người thông hành.
Tống Du chậm rãi đi qua, chỉ là như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận