Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 198: Thanh tùng viễn đại vô cẩm tú (1)

Đứng bên vách núi nhìn xuống dưới.
Mây trắng như biển, sương khói cuồn cuộn.
Nhưng nếu như ngẩng đầu một cái.
Phía trên mây mù ở phía đối diện núi Vân Đỉnh.
Chỉ có một dây xích sắt to bằng cái bát, thông đến một bên khác vách núi, khí trắng mờ mịt ở giữa, có thể thấy được phong cảnh mơ hồ ở bờ bên kia, lại mơ hồ không thể nhìn thấy, tựa như không tính quá xa, lại tựa như thấy hết thảy đều chỉ là ảo cảnh.
"Đây chính là Vân Đỉnh tiên tác, chỉ sợ do tiên nhân kiến tạo. Tóm lại muốn đi núi Vân Đỉnh, cần mượn dây sắt này bò qua."
Thôi Nam Khê nói, "Ngọn núi đối diện núi quá mức dốc đứng, không có khả năng bò lên, nếu muốn lên đi chỉ có thể từ bên này leo tới, lại từ dây sắt đi qua. Rất nhiều người biết được mình không có khả năng từ đây thông qua, cho nên dứt khoát đi đến lưng chừng núi rồi trở về, cũng sẽ không đi đến nơi này. ".
"Ừm..."
Gió núi khuấy động, sương mù lưu chuyển.
Dây sắt ẩn ẩn còn đang lắc lư.
"Dây sắt này rất thô to không cần lo lắng nó sẽ gãy, chỉ là gió núi rất lớn, ở giữa dây sắt đang lay động, muốn đi qua, dù quấn eo cũng vẫn muôn vàn khó khăn."
Thôi Nam Khê nói, "Hàng năm đều có người bình an thông qua, cũng có người ngã xuống vách núi, thịt nát xương tan, tiên sinh đã nghĩ kỹ phải chăng muốn đi qua?"
"Đương nhiên phải qua."
"Tốt! Sảng khoái!"
Trong lòng chính Thôi Nam Khê cũng rất thấp thỏm, nghe thấy đối phương trả lời dứt khoát, cũng xóa đi ý nghĩ bỏ cuộc nửa đường của mình.
"Đến đều đã đến, há có đạo lý trở về?"
Thôi Nam Khê tự động viên cho mình, "Nhưng con ngựa con lừa là không qua được, Thôi mỗ sẽ lưu con lừa lại nơi này, để Hồng Tu ở lại đây trông giữ, nếu tiên sinh như tin được Thôi mỗ cùng người hầu của Thôi mỗ, cũng có thể lưu ngựa lại nơi đây. ".
"Đa tạ ý tốt của túc hạ. " Tống Du dừng một cái, "Chỉ là con ngựa của tại hạ không có dây cương, bởi vậy cũng không có người có thể ước thúc, nó rất nghe lời, không cần trông giữ, chỉ cần mặc nó ăn cỏ trên núi là được. ".
"Tiên sinh cũng có mấy phần phong thái thần tiên!".
"Không dám nhận. ".
"Tiên sinh có mang theo dây buộc eo?".
"Dây buộc eo?".
"Tiên sinh không mang?".
"Kia là vật gì?".
Chỉ thấy Thôi Nam Khê khoát khoát tay, người hầu bên người lấy ra hai sợi dây thừng rắn chắc từ trong bao.
"Khi dọc theo dây sắt bò qua đi, một đầu dây thừng buộc ở trên lưng, bên kia có cơ quan, rất dễ dàng vòng ở bên trên dây sắt, như thế thì dù nửa đường không còn chút sức lực nào hoặc trượt chân, cũng sẽ không rơi xuống. ".
"Ngược lại là xảo diệu. ".
"Tiên sinh đã không mang, vậy để ta... Ta và Tư Nhạc đi qua trước. Tư Nhạc có võ công rất cao, đến lúc đó có thể lại mang một sợi dây buộc eo trở về, cho tiên sinh mượn dùng. ".
Suy nghĩ đến dây sắt này vẫn để hắn cảm thấy sợ hãi mấy phần, khi nói mình đi qua trước, lực lượng rõ ràng không đủ.
Bất quá vẫn nói.
Tống Du lại cười cười: "Thế thì cũng không cần. ".
"Ừm?".
Đang lúc Thôi Nam Khê nghi hoặc, chỉ thấy mèo Tam Hoa bên chân vị tiên sinh này bỗng nhiên đi về phía trước mấy bước, bước chân nhẹ nhàng, giống như chạy chậm, lại tùy ý giẫm lên dây sắt.
Sau đó cứ như thế chạy về phía trước.
Chạy ra mấy bước, còn quay đầu nhìn xem bọn họ.
Giống như đang đi trên xà nhà bình thường.
Thôi Nam Khê hơi kinh ngạc.
Cũng không phải kinh ngạc con mèo tùy ý hành tẩu bên trên dây sắt, dây sắt này to hơn xa so với xích sắt bình thường, như cái bát lớn, lắc lư rất nhỏ, mèo con đi ở bên trên tất nhiên không tầm thường, thế nhưng còn có thể lý giải. Để hắn giật mình ngược lại là sự can đảm cùng linh tính của con mèo này, tựa như hoàn toàn không sợ vách núi vạn trượng, lại tựa như có thể nghe hiểu được bọn họ nói chuyện.
Có lẽ nó thật nghe hiểu được tiếng người.
Tuy nhiên cũng chỉ là ở chỗ gần bờ, đến trung ương, dây sắt lắc lư, cho dù mèo cũng không có khả năng đi như thế.
Thôi Nam Khê nghĩ như vậy, liếc về phía Tống Du.
Lại chỉ nghe vị đạo nhân này cung kính lên tiếng:
"Mời Tam Hoa nương nương đi đầu. ".
Mèo này thế mà gọi Tam Hoa nương nương.
Cái tên này cũng thật thú vị.
Bất quá hắn không có ý muốn gọi nàng trở về sao?
Ngay lúc Thôi Nam Khê đang cảm thấy ngoài ý muốn, còn mèo này thế mà thu hồi ánh mắt, nện bước chân nhỏ, đi ngược lên dây sắt như giẫm trên đất bằng, một đường đi thẳng về phía trước.
Bản thân con mèo có dáng dấp nhỏ, một khi đi xa sẽ biến thành một cái điểm nhỏ bên trên dây sắt, mây gió thổi qua, lập tức không có thân ảnh.
Mà lúc này hắn mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, gió ở nơi đây giống như yên tĩnh, dây sắt này cũng an tĩnh lại, không còn lắc lư.
Chỉ sợ con mèo này không phải mèo phàm.
Tiên sinh này nhất định cũng là một vị cao nhân tu đạo.
Tuy nhiên, mèo con đi qua nhẹ nhõm, tiên sinh lại làm sao đi qua đây?
Một hàng ba người đều nhìn về phía Tống Du.
Lại chỉ thấy trên mặt vị đạo nhân này mang theo ý cười, hướng bọn họ chắp tay một cái, nói một câu "Đi trước một bước", cũng cất bước lên trên dây sắt nhẹ nhàng linh hoạt như đi trên đất bằng, chỉ tùy ý cất bước, đôi chân đã vững vững vàng vàng mỗi một bước đều giẫm bên trên dây sắt, thậm chí hắn đều không cần nhìn kỹ con đường.
Còn cõng một cái túi nhỏ.
Thật giống như dây sắt này dính ở trên mặt đất hoặc vẽ ở trên đất, mà vách đá hai bên chỉ là chướng nhãn pháp, nhưng thật ra là đất bằng.
Thật sự giống như đang đi ở trên đất bằng.
Biểu lộ trên mặt Thôi Nam Khê nhất thời cứng ngắc.
Thị vệ, gia nhân bên cạnh cũng nhìn đến ngốc.
Dần dần, thân ảnh kia cũng bắt đầu mơ hồ trong mây mù, mơ hồ có thể thấy được hắn dừng lại, quay đầu nhìn xem bọn hắn, gió núi thổi qua một đám sương mù, sau đó triệt để không còn thấy được.
"Chúng ta..."
Trong lòng Thôi Nam Khê lại bắt đầu bồn chồn.
Vốn cho rằng đối phương không khác mình là mấy, nếu như vậy thì mình có thể mượn dũng khí cùng thong dong của đối phương, khích lệ chính mình. Nhưng bây giờ phát hiện, đối phương là cao nhân có bản lĩnh thật sự thật, vấn đề khó khăn có thể đối mặt với sống chết trong mắt mình lại chỉ là một con đường đất bình thường ở trong mắt đối phương, thế là dũng khí cùng thong dong vừa rồi mượn tới bỗng dưng hư không tiêu thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận