Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 560: Hành trình đi đến biên cảnh (2)

"Chuyện này hiển nhiên!”
"Chỉ nguyện vạn sự đại cát!”
"Liền mượn cát ngôn của tiên sinh!”
Tuy nhiên trong miệng nói nằm mộng không thể đại biểu cho điều gì, nhưng kỳ thật nội tâm của Tống Du hiểu rõ, khả năng trưởng tử Lâm gia tử trận đã vô cùng cao.
Lâm mẫu hai ngày trước mộng thấy, nói rõ quỷ hồn đã đến Phong Châu. Hiện tại phía bắc có Trần Tướng quân tọa trân, dù có loạn thế nào cũng tốt hơn rất nhiều so với hơn mười mấy năm trước, từ điểm này có thể nhìn ra được trưởng tử Lâm gia có thể từ biên cảnh gửi thư trở về. Huống chỉ người Tây Bắc cũng chưa xuôi nam thành công, vì vậy không có khả năng xảy ra tình huống mười mấy năm trước khi mà người đã chết nhưng tin tức không thể truyền về nhà.
Có lẽ sau khi trở về từ hội thảo nguyên, bọn họ sẽ được tin tức.
Nhưng trước hết xác thực không có niềm tin tuyệt đối, loại lời này lại không thể tuỳ tiện nói ra miệng, thứ hai lúc này chính là thịnh hội thảo nguyên, đối với người phía bắc mà nói, tựa như năm mới ở phía nam, thực tế khó mà nói. Thế là Tống Du cũng chỉ có thể mịt mờ nhắc nhở một chút, hy vọng bọn họ có thể chuẩn bị một chút.
Tam Hoa nương bí mật quan sát, ánh mắt lấp lóe.
Lâm Nhạc cùng với muội muội còn đang tìm khắp nơi.
Chỉ nghe Lâm Thường giống như là chợt nhớ tới:
"Đúng rồi, vị Tam Hoa nương nương bên cạnh tiên sinh đâu, tại sao không có thấy nàng?"
Mèo Tam Hoa vội vàng vểnh tai lên.
Chỉ là đạo nhân lại cười không nói, chỉ chắp tay với bọn hắn:
"Chúng ta liền cáo từ, đa tạ mấy vị đưa tiễn, thiên hạ dù rộng lớn cũng có thể gặp lại nhau!”
"Tiên sinh đi thong thả!”
"Tiên sinh đi thong thả!”
Đạo nhân bước chân, con ngựa cũng đi.
Túi ống cùng với hầu bao đều lung la lung lay.
Đón lấy ánh mắt của mấy người, mèo Tam Hoa lúc này mới từ hầu bao bên trong duỗi ra một bàn tay, sau đó vẫy vẫy tay về phía họ.
Mấy người thấy thế, đều là sững sờ một chút.
Giống như có chút bất ngờ, lại hình như cũng không giật mình.
...
Một người một ngựa dọc theo đường cong thoai thoải của dốc núi chạy chầm chậm, từ một đỉnh núi đi đến một đỉnh núi khác, mèo Tam Hoa lúc này mới nhảy ra, trên mặt đất đi tới, thỉnh thoảng dừng lại, quay đầu nhìn xem sau lưng.
"Tam Hoa nương nương đang nhìn cái gì?”
"Ngô...!”
Mèo Tam Hoa liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn một chút, rồi mới lên tiếng:
"Đạo sĩ ngươi nói, chúng ta sẽ còn trở lại nơi này nữa không?”
"Đại khái sẽ không, coi như trở về, cũng rất khó gặp lại được bọn họ!”
Tổng Du mỉm cười nói:
“Tuy nhiên Tam Hoa nương nương thiên phú dị bẩm, pháp lực cao cường, có lẽ rất nhiều năm về sau, Tam Hoa nương nương muốn khơi lại ký ức của mình, đi lại những con đường đã đi qua trước đó, nhìn lại những người quen cũ, sẽ quay lại một lần nữa!”
"Giống như là người kia sao?"
"Lão Yến Tiên!”
"Đúng!”
Mèo Tam Hoa nghiêm túc nhìn hắn:
“Lão Yến Tiên!”
"Đúng, giống như Lão Yến Tiên!”
Tống Du nói xong dừng một chút, lại nói với nàng:
“Tam Hoa nương nương có ký ức rất tốt!”
"Vậy còn ngươi?"
"Ký ức của ta cũng rất tốt!”
"Ngươi sẽ còn trở lại sao?"
"Ta không biết!”
"Ngươi không biết ! ".
"Tam Hoa nương nương nghĩ thoáng một chút!”
Tống Du nói:
“Nhân sinh chung quy là dạng này, có đôi khi cùng người nào đó cả một đời sẽ chỉ gặp một lần hoặc là vài lần, một khi tách biệt cuối cùng cũng sẽ không gặp nhau!”
"Mèo cũng là dạng này!”
"Đúng thế!”
Thảo nguyên mênh mông, rất là không dễ gặp nhau, gặp nhau cùng với một nhà Lâm Nhạc thực tế là ngẫu nhiên, đến ly biệt, cũng không có bất kỳ lợi ích gì liên lụy tới lui, chỉ là Tống Du cũng nguyện ý thay bọn họ đi đến Liêu Tân Quan này tìm một kỵ binh có tên là Lâm Du dưới trướng tướng quân họ Ban, bọn họ cũng nguyện ý mang đến quà tạm biệt đến tiễn biệt Tổng Du, dù đều có trả giá, lại thực tế không tính là trao đổi, có khi thế sự vốn là rất đơn giản.
Bất tri bất giác, một hàng liền đã đi xa.
Tống Du y nguyên đi rất chậm.
Ngôn Châu ở phía tây thảo nguyên, rộng lớn và ít người, mười mấy năm trước người Tây Bắc chính là từ nơi này xuôi nam, trên mảnh thảo nguyên này cũng có yêu ma, vụn vặt lẻ tẻ.
Có những tên đã từng gặp đạo nhân trong đêm, cũng có những tên nghe đồn về hắn từ lâu.
Cũng giống như ở tại Hòa Châu, đạo nhân chậm rãi thanh lý.
Không cần phải ghi chép ngày tháng, chỉ cần ngắm sao và chiêm ngưỡng ánh trăng mỗi tối, thế là từ trăng tròn lên đến ánh trăng tròn trên đồi cỏ, dưới ánh trăng cũng không ngại đi đường, sau khi trăng lưỡi liềm, không có mấy ngày lại ngôi sao đầy trời, đạo nhân thường xuyên nằm ở trên thảo nguyên nhìn ngàn sao rồi chìm vào giấc ngủ, khiến cho trời đất rộng lớn như chỉ có một mình hắn.
Trên thảo nguyên mưa gió vô thường, gặp mưa cũng là chuyện thường.
Khí trời dần dần ấm áp lên.
Không biết từ bao giờ đã là đầu hạ.
Trên thảo nguyên bắt đầu toát ra những bông hoa nhỏ, đủ loại màu sắc, phần lớn đều rất nhỏ, lại che kín toàn bộ thảo nguyên, có cánh bướm không lớn hơn móng tay bay lượn trong đó.
Bởi vì chiến tranh, bên này gần như hoàn toàn không có người ở lại, một người một mèo một ngựa hành tẩu trong đó, nhiều lúc chỉ là một bữa tiệc cảnh đẹp thuần túy.
Bên trong trời đất đa số thời điểm chỉ có bọn họ.
Như là mắt cũng đã được rửa sạch một lần.
Mà Tống Du đã không phân biệt được, mình đến cuối cùng còn đang đi trong vùng đát của Đại Yến, hay là đã đi ra khỏi phạm vi quản lý của Đại Yến, đến vùng đất của người Tây Bắc.
Thời đại này cũng không có ranh giới rõ ràng, phía bắc xây dựng trường thành không giả, nhưng không ai biết đó là trường thành cách đây bao nhiêu năm, phạm vi thế lực Đại Yến đã sớm vượt qua trường thành. Nhiều lúc ranh giới chỉ là một khu vực mơ hồ cực kỳ linh hoạt mà cả hai bên có thể tự do vượt qua và thường xuyên thay đổi, một nhóm đi qua, chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tháp quan sát cùng với phong hoả đài, có khi đi ngang qua nơi nào đó, sẽ nhìn thấy xác chết, từ bộ giáp chưa mục nát có thể nhận biết được là người đó thuộc phe nào, có khi đường tắt đi qua tháp quan sát, sẽ bị quân coi giữ quát bảo dừng lại và cảnh cáo, cũng có khi sẽ gặp phải thám mã thám bá của cả hai phe, gặp phải những người làm khó hay làm ngơ cũng đều có.
Nhưng cũng là một loại trải nghiệm đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận