Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 473: Vĩnh Dương thượng tiên (1)

"Đạo sĩ, ngươi muốn ngủ chưa?"
"Sắp rồi!”
"Muốn cùng nằm mơ với Tam Hoa nương nương không?"
"Không cần!”
"Vậy thì hôm nay ban đêm lại chỉ có Tam Hoa nương nương tự mình chơi!”
"Tam Hoa nương nương chơi đến vui vẻ!”
"Được rồi !”
Không biết lúc nào mới ngủ.
Phong cảnh về đêm khó được an bình.
Dù cho Tam Hoa nương nương trong đêm có phần không thành thật, chạy lên chạy xuống, khi thì bắt chuột, khi thì uống nước, lại chơi trò chui lọ trong chăn, Tống Du vẫn ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng mà sáng sớm bên ngoài lại có chút ồn ào náo động.
Từng đợt tiếng hô liên tiếp.
Tống Du rời giường dựa vào bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy một đội người ngựa đi từ trái sang phải.
Phía trước có mấy tên đạo nhân trung niên, tay đều cầm phất trần, phía sau có hai đạo đồng, một nam một nữ, đều hơn mười tuổi, riêng phần mình mang theo lẵng hoa, một bên hành tẩu, một bên vung hoa. Chính giữa là một cái hiển kiệu, loại chỉ có phần đáy không có phần mái che và bao quanh, còn gọi là Minh Dư, bên trên phủ lên chăn lông da thú, ngồi là một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng.
Phía sau lại là hai đạo đồng, cùng mấy đạo nhân trung niên.
Trên đường người đi đường nhìn thấy, đều lui qua hai bên, người đi đường xa xa thì đều tụ tới, hoặc là quỳ rạp trên đất, hoặc là cao giọng hô lên.
Hô hình như là Vĩnh Dương thượng tiên gì đó.
Đội người này từ trái đến phải, chậm rãi đi xa.
Âm thanh cũng chầm chậm đi xa.
Tống Du bên cạnh chẳng biết lúc nào có thêm một cái đầu mèo con, cũng đi theo hắn cùng một chỗ, nhìn chằm chằm nhóm người kia, theo bọn họ đi xa mà chuyển động đầu, thậm chí nhìn không thấy, còn muốn đem đầu vươn đi ra mà nhìn.
Tống Du thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn nàng.
Mèo con cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, hiếu kỳ nhìn thẳng hắn.
Tống Du lắc đầu, cũng lười hỏi nàng.
Mèo con chính là như vậy, trông thấy đồ vật gì mới lạ, đều muốn nhìn chằm chằm.
Cũng không biết nhìn lên đang suy tư điều gì.
Hay là cũng không nghĩ điều gì.
"Xuống lầu ăn điểm tâm!”
Tống Du nói:
“Hiếm khi vào được một tòa thành lớn như vậy, có lẽ đây là tòa thành duy nhất ở Hòa Châu mà được gọi là sầm uất và ổn định, Tam Hoa nương nương có muốn ăn không?"
"Tam Hoa nương nương đêm qua đã ăn no!”
"Con chuột bên này ăn ngon không?"
"Không có ăn ngon như nơi đó!”
"Lan Mặc a...!”
"Đúng! Lan Mặc!"
Tam Hoa nương nương như cũ đối với con chuột ở huyện Lan Mặc nhớ mãi không quên.
Nơi đó chuột không chỉ có ăn ngon, mà lại mập mạp to lớn, một con liền đủ cho nàng ăn mấy trận, không giống bên này, một con một hồi cũng không đủ ăn.
Tống Du thì đã đi ra ngoài, đi xuống lầu.
Kiếm khách gần như cũng đồng thời đi vào dưới lầu.
Tiểu nhị tiến lên đây chào hỏi bọn họ, mười phần chịu khó:
"Hai vị khách quan, muốn ăn gì không?"
"Sáng sớm có món gì?"
"Bánh hấp, màn thầu, bánh bao đặc biệt của tiểu điếm như bánh bao thịt ngựa, bánh bao ruột già, hôm nay còn có bánh bao thịt lừa, ngoài ra còn có bánh canh thịt lừa!”
Tiểu nhị tươi cười nói với bọn hắn:
“Trước kia sáng sớm còn có điểm tâm, tuy nhiên mấy năm này dù sao cũng đã khác biệt, đầu bếp vẫn ở đây, tiên sinh nếu muốn ăn điểm tâm, đến sớm một ngày để nói, tiểu nhân mới tốt để đầu bếp chuẩn bị!”
"Không cần quan trọng không cần quan trọng!”
Tống Du cười nói:
“Cho ta một cái bánh bao ruột già, một bát bánh canh thịt lừa đi, thịt lừa nhiều hơn chút, tính tiền cũng được!”
"Tùy tiện cho ta mấy cái bánh bao là được!”
Kiếm khách cũng rất tùy ý:
“Có sữa đậu nành thì mang tới một bát, không có thì mang đến một bát canh nóng là được rồi!”
"Được rồi!"
Tiểu nhị đáp ứng một tiếng liền xuống dưới.
Tống Du nhìn hai bên một chút.
Trước khi Hòa Châu không bị chiến tranh cùng với yêu ma làm loạn, thì cũng không tồi, tiện nghi của quán vẫn còn đó, chỉ là có chút cũ kỹ cùng với quạnh quẽ. Bên trái treo trên tường rất nhiều tấm bảng gỗ, viết tên món ăn, rất nhiều tên đều không thể từ bên trong nhìn ra là món gì, chữ viết nho nhã, trên tường đối diện còn để lại nhiều bức thư pháp, có thể tưởng tượng đến lúc trước căn tửu lâu này cũng là nơi văn nhân sĩ tử Hòa Châu thường tụ tập phong nhã. Chỉ là bây giờ có lẽ căn tửu lâu này còn ở nơi này, dân chúng địa phương cũng lưu lại không ít, bên cạnh đó nhân sĩ phong nhã trước đây khả năng lưu lại không nhiều.
Đến mức tửu lâu lớn như thế, lại tại cửa ra vào mang quầy lên, sáng sớm bán bánh hấp màn thầu.
"Đến rồi...!”
Tiểu nhị bưng màn thầu cùng với bánh canh tới.
Còn ngoài định mức có một đĩa nhỏ thịt lừa.
"Đa tạ!”
"Mời từ từ dùng món!”
"À, đúng rồi - ".
Tống Du gọi tên tiểu nhị này lại, hiếu kỳ hỏi:
"Vừa rồi lúc ở trên lầu, nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, đẩy cửa sổ ra thấy bên dưới có một đám đạo nhân đi qua, phô trương khá lớn, không biết là có địa vị gì?"
"Khách quan hỏi thế nhưng là Vĩnh Dương thượng tiên?"
"Tựa như là nghe bọn họ hô như thế!”
"Khách quan đường xa mà đến, tự nhiên có chỗ không biết!”
Tiểu nhị dừng bước lại, cười nói với hắn:
“Huyện Cảnh Ngọc chúng ta ở giữa có đạo quán gần trăm năm, tên là Huyền Lôi Quan, mười phần linh nghiệm, trong đạo quán có hơn mười vị đạo trưởng đều là cao nhân có đạo hạnh. Vị Vĩnh Dương thượng tiên kia chính là quán chủ, theo lời đồn đã sống hơn một trăm tuổi, đạo quán này chính là lúc quán chủ còn trẻ tự tay xây dựng nên. Tất cả mọi người nói lão nhân đã đắc đạo, bản thân có thể phi thăng thành tiên, chỉ là Hòa Châu yêu ma tàn phá bừa bãi, lúc này mới lưu lại thế gian, trảm yêu trừ ma, phổ tế thế người!”
"Bản thân có thể phi thăng thành tiên?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy!”
"Truyền thuyết dân gian!”
"A đúng! Đều là truyền thuyết dân gian!"
"Vị Vĩnh Dương thượng tiên này rất được bách tính kính trọng a!”
"Điều này hiển nhiên!”
Tiểu nhị nói với hắn:
“Bây giờ phương bắc loạn thế, Hòa Châu yêu ma không ít, Phổ Quận chúng ta yên ổn một chút, tất cả mọi người nói, với tu vi của Vĩnh Dương thượng tiên, sớm có thể phi thăng thành tiên, nhưng mà lão nhân lại còn nguyện ý lưu lại nơi này của chúng ta, phù hộ cho dân chúng địa phương, bách tính Cảnh Ngọc chúng ta đương nhiên phải đối với lão nhân gia đa tạ tôn kính!”
"Như thế nghe tới, Phổ Quận yên ổn, phần lớn là công lao của vị Vĩnh Dương thượng tiên này?"
"Chuyện này...!”
Tiểu nhị có chút khó khăn:
"Cũng không tốt nói như vậy...!”
"Nói như thế nào đây?"
"Phổ Quận so với quận khác ở Hòa Châu càng thêm yên ổn, tự nhiên công lao lớn nhất là quận trưởng đại nhân, tuy nhiên công lao của Vĩnh Dương thượng tiên cũng không thể khinh thường!”
Tiểu nhị hiển nhiên biết được Tống Du là cố nhân của quận trưởng, cũng biết được Tống Du ở gian phòng của tửu lâu đều là phụ tá của quận trưởng tự mình đến định, đêm qua bọn họ mới cùng nhau ăn cơm, nói chuyện tự nhiên có nhiều cố kỵ:
“Tựa như yêu ma ngoài thành bị trừ phần lớn là vào đêm giông tố, bị sét đánh chết, mà người người đều biết đạo quán mà Vĩnh Dương thượng tiên tu hành tên là Huyền Lôi Quan, Vĩnh Dương thượng tiên cũng có pháp thuật gọi là Thiên Lôi, đây cũng là khó mà nói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận