Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 302: Bao nhiêu người có thể đoán trước được tương lai (2)

Sau đó nhìn về phía người đạo sĩ:
- Là nữ tử kia!
- Ừm!
- Còn có người hôm trước kia!
- Ồ?
Tống Du thu hồi ánh mắt từ trên người nàng, đứng dậy.
Con mèo cũng bận bịu đứng lên, đi cùng để xem náo nhiệt.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở.
Đứng ngoài cửa là một nữ hiệp, còn có người đàn ông trung niên mặc áo xanh khom người cúi đầu, thần sắc tiều tụy.
- Người này có vẻ thú vị, mỗi ngày đều ở cửa thành phía Tây chờ ta, ha ha. Hôm trước ta không có ra khỏi thành, hôm qua ra khỏi thành trang điểm một chút, hắn không nhận ra ta, hôm nay mới đợi đến ta!
Ngô nữ hiệp nói:
- Hắn giống như có mấy lời muốn nói với ngươi!
Nói xong cô ấy vừa quay đầu, đối người đàn ông trung niên nói:
- Nói đi!
Người đàn ông trung niên vội vàng ngẩng đầu lên.
Ba ngày trước hắn vẫn là hình tượng một người đàn ông trung niên thong dong nho nhã, tuy thiếu tiền nhưng cũng chưa phát giác chán nản. Bây giờ vẻn vẹn có ba ngày không gặp, đã tiều tụy rất nhiều, không chỉ có màu da vàng như nến, hốc mắt tối đen, tóc dầu mỡ giống là phũ một tầng mỡ heo, trong mắt cũng có vằn vện tia máu.
- Tiên sinh!
Người đàn ông trung niên cả người thi lễ:
- Lại mỗ có mắt không biết chân nhân, mạo phạm tiên sinh, bây giờ đã biết sai, sẽ đến huyện nha cùng quan huyện nói rõ tình huống, nhận tội nhận phạt, còn mời tiên sinh thu hồi đạo pháp!
Tống Du chỉ đứng tại cửa ra vào, bình tĩnh nhìn hắn:
- Không biết ngài từ đâu mà có dây leo Khứ Tai?
- Khứ Tai dây leo?
Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy trong đầu của mình đã giống như là một mớ bột nhão, đúng là sững sờ một hồi, mới phản ứng được, cúi đầu nói:
- Tổ tiên trong nhà tiểu nhân hành tẩu thiên hạ, từng tại Dịch Sơn gặp được thần tiên, thần tiên tặng cho tiên tổ một ít tiên chủng, chúng ta một mực gọi nó Dịch Sơn Tiên Chủng!
- Thì ra là thế!
- Tiên sinh có biết loại tiên chủng này?
- Bên trong tổ tông sư môn của tại hạ từng có một người, thích thu thập kỳ hoa dị thảo từ khắp nơi, trân quý linh lực, cũng tự thân dung hợp sở học pháp thuật, bồi dưỡng ra một chút hoa cỏ đặc biệt!
Tống Du từ tốn nói:
- Xem ra sư tổ nhà ta còn cùng tiên tổ trong nhà túc hạ từng có một đoạn duyên phận!
- Tiên sinh chính là...!
Người đàn ông trung niên nhất thời mở to hai mắt.
Chỉ cảm thấy trong đầu đau như muốn nứt, nhưng cũng dần dần kịp phản ứng. Nhưng không bao giờ tưởng tượng được, người này lại là hậu duệ của tiên nhân mà tổ tiên trong gia đình từng nói đến.
- Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết Chân Tiên! Xin Chân Tiên xem nhìn xem vì mối duyên ngày xưa, tha cho tiểu nhân một mạng nhỏ!
- Duyên phận cũng là duyên phận nhiều năm trước, tại hạ cũng không nhận ra vị sư tổ kia, huống chi việc này cũng chưa nói tới tha mạng!
Tống Du ngữ khí lãnh đạm:
- Túc hạ đã không có ý nghĩ mưu hại tính mạng của tại hạ, tại hạ không có lý do mà lấy mạng của túc hạ. Chỉ là thủ đoạn mưu tài này của túc hạ, thực tế không tốt!
- Mời tiên nhân giáng tội!
- Tại hạ thi triển pháp thuật có thể quản bảy ngày, người bình thường bảy ngày không ngủ, chỉ sợ không chết cũng phải gặp đại tội, tuy nhiên túc hạ có đạo hạnh bảo vệ, nghĩ đến không đến mức gây thương tổn cho thân thể!
Tống Du nói:
- Về phần một hạt giống Khứ Tai dây leo sau cùng kia, tại hạ thay mặt tổ sư lấy đi!
- Đa tạ tiên nhân!
- Không dám nhận là tiên nhân!
Tống Du nói:
- Chỉ mong túc hạ sẽ nhớ kỹ lấy, từ đây rời đi về sau, đi theo chính đạo, ít nghĩ đến những ý nghĩ xấu, không nên phụ đức hạnh của tổ tiên!
- Đa tạ đa tạ...!
Người đàn ông trung niên liên tục khom người, lúc này mới quay người rời đi, vội vàng cước bộ, kém chút vấp ngã nhào một cái.
Cửa ra vào rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại Ngô nữ hiệp với khuôn mặt kinh ngạc, cùng với con mèo Tam Hoa mở to hai mắt, bởi vì không biết chuyện gì đã phát sinh mà mặt mũi tràn đầy nghi ngờ.
- Ngươi đã làm gì vậy?
- Meo?
- Chỉ là một chút mánh khóe nhỏ nhặt, không đáng nhắc đến!
- Hắn nói gì mà thần tiên?
- Chắc là một vị sư tổ trong sư môn năm đó, tại hạ cũng chưa từng gặp qua!
Tống Du lắc đầu, giải thích với bọn họ nói:
- Có lẽ họ cùng với tổ tiên của hắn từng có một đoạn duyên phận!
- Vậy dây leo Khứ Tai lại là cái gì?
Ngô nữ hiệp hỏi thăm không xong, con mắt trợn trừng lên, giống như những đứa trẻ ngồi dưới cây ở huyện Lăng Ba ngày xưa muốn nghe chuyện kỳ lạ.
- Sư tổ có bút pháp thần kỳ, có thể hiểu lời người, tìm địa phương gieo xuống về sau, có thể theo lời con người nhanh chóng lớn lên, chỉ trong một chén trà đã có thể trưởng thành nở hoa. Nếu thành tâm thỉnh cầu nó, nó có thể lấy đi bệnh tật trên người, kết thành quả, lúc này gỡ xuống quả, cũng như lấy đi bệnh tật trên người!
Tống Du cũng rất kiên nhẫn, tận lực kỹ càng giải thích cho nàng ấy:
- Về phần đạo lý trong đó, tại hạ cũng không hiểu!
- Đạo trưởng lợi hại!
- Bản lĩnh của sư tổ, tại hạ cũng không có!
Tống Du nói:
- Nữ hiệp về sau đi đến huyện nha lĩnh thưởng, sẽ rất thuận lợi!
- Ngươi cũng lợi hại!
- Ai cũng có sở trường riêng, ai cũng có sở trường riêng!
- Lần này lại dựa vào ngươi!
- Không đáng kể, không đáng nhắc tới, bắt quỷ vẫn là công lao của nữ hiệp, việc này chỉ là ngoài ý muốn, khó tránh khỏi sẽ đụng tới. Ta cùng với nữ hiệp đã là đồng bạn, tự nhiên là thủ đoạn ai dễ dùng, thì người đó liền đi xử lý!
Tống Du còn liếc nhìn một chút phương hướng người kia rời đi.
Trong lòng nhất thời khó tránh khỏi có chút xúc động.
Truyền nhân Phục Long Quan đời đời hành tẩu thiên hạ, khó tránh khỏi cùng người kết duyên, giống như mình lúc này. Vị tiên tổ của người đàn ông trung niên kia ngày xưa chắc chắn cũng là một người tốt, mới sư tổ tặng cho hạt giống dây leo Khứ Tai, đó chắc chắn là ý định để bảo vệ con cháu an lạc, nào nghĩ tới hiện tại, lại có một số biến đổi.
Thương hải tang điền, có bao nhiêu người có thể đoán trước được tương lai?
Tống Du mắt lại nhìn nữ hiệp bên cạnh.
Mình lần này xuống núi, cũng kết duyên cùng nhiều người, nhưng trừ Tam Hoa nương nương, duyên phận sâu nhất cũng kỳ diệu nhất, tiếp cận thoải mái nhất, chính là vị nữ hiệp này.
Không biết nhiều năm về sau...
A, suy nghĩ nhiều rồi, mình cũng không có đồ vật gì có thể truyền lại trên trăm năm để tặng cho người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận