Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 176: Họa cảnh mưa phương Nam (1)

Những tia nắng ban mai đầu tiên từ chân trời rơi xuống, xuyên qua sương mù trong núi, từ đỉnh núi bắt đầu dần dần hạ xuống, rải đầy cả đỉnh núi, thế là hoa Khương Phác đầy khắp núi đồi đều đắm chìm trong ánh nắng ban mai, tại thời khắc này, bất kể là màu phấn hồng hay màu trắng đều vô cùng trong trẻo và sạch sẽ.
Thứ cũng đang tắm mình trong ánh nắng ban mai cùng với những đóa hoa xuân, còn có một con chim én.
Một con chim én với màu trắng đen xen kẽ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy kỳ thật cũng không phải là đen nhánh, mà là màu xanh đen, dưới ánh mặt trời mang theo một loại sáng bóng như kim loại, nó tự do bay lượn giữa đất trời, lúc thì bay ở bên trên, lúc lại bay sang trái, lúc lại bay sang phải. Sương sớm trong núi hóa thành một khối dưới góc nhìn từ trên cao, và cũng chính từ góc độ này, những đóa hoa Khương Phác bị sương sớm che đậy trở nên hùng vĩ và mông lung, mỗi cái cây biến thành một đóa hoa, nối lại với nhau thành một đoàn, phủ kín cả đỉnh núi.
Đây là mỹ cảnh mà đôi mắt phàm nhân khó mà nhìn thấy được.
"Hô..."
Chim én lại xuyên qua từ trong sương mù trên núi, bức tranh trước mắt nhanh chóng từ mông lung trở nên rõ ràng, nó lập tức thu cánh, đột nhiên lao xuống, lao đầu đâm vào một bông hoa màu phấn hồng trong biển hoa.
Vượt qua đầu cành, xuyên qua nhánh cây, linh hoạt cực kỳ, giống như là ghé qua thế giới của loài hoa, bên trong tầm mắt tất cả đều là hoa màu hồng phấn.
Hoa trong mắt chim én lớn hơn so với trong mắt người, mỗi một đóa hoa đều lớn như bản thân nó, bởi vậy có loại mỹ cảm khác. Lúc nó nhìn thoáng qua các đóa hoa, có thể thấy rõ đường vân cùng kết cấu của chúng, những đóa hoa mang theo hương gừng thoang thoảng quanh quẩn mọi lúc trên đầu chóp mũi.
Thỉnh thoảng va phải, cũng sẽ đi xuyên qua nó.
Đây cũng là niềm vui thú mà phàm nhân trải nghiệm không được.
Thẳng đến khi trước mắt xuất hiện một đạo nhân.
Đạo nhân kia nhắm mắt, ngồi xếp bằng ở trong rừng hoa Khương Phác, dưới thân là một tấm đệm lông cừu, túi ống thì đặt ở bên cạnh. Một còn hồng mã đang gặm cỏ tươi, trong mắt chim én nó cũng là quái vật khổng lồ. Một con mèo Tam Hoa đang đoan chính ngồi bên cạnh đạo nhân, liếm móng vuốt, bỗng nhiên như có phát giác, con mèo kia ngẩng đầu nhìn nó chằm chằm.
Một đêm gió núi, không biết bao nhiêu đóa hoa đã rời cành.
Những bông hoa này vẫn còn đang không ngừng rơi xuống.
Đạo nhân cũng tốt, lông cừu cũng được, hoặc là ở bên trên túi ống này, tất cả đều bị cánh hoa Khương Phác rơi lên trên, con hồng mã vẫn luôn động đậy, nhưng trên thân cũng dính phải vài mảnh cánh hoa phấn ngọc.
Trên thân thể của mèo Tam Hoa ngược lại là sạch sẽ.
Có lẽ là do nàng quá nhỏ, cánh hoa không rơi lên được.
Bất quá...
Thấy một mảnh cánh hoa phiêu diêu rơi xuống, trùng hợp rơi xuống đỉnh đầu của nàng.
Mèo Tam Hoa lập tức dừng lại một lúc, lộ ra biểu cảm nghi hoặc, lập tức ngửa cao đầu ra sau, muốn nhìn xem là cái gì đang sờ đầu của mình, nhưng mà động tác này lại chỉ làm cánh hoa trên đỉnh đầu nàng trượt xuống. Thế là khi nàng nâng móng vuốt lên sờ đầu, thì cái gì cũng đã sờ không được, vậy nên càng thêm nghi hoặc, bắt đầu vừa xoay vòng vừa lộn nhào bên trên chăn lông, ngay cả chim én cũng không thèm để ý nữa.
Chim én thu lại cánh, tựa như mũi tên bắn về phía đạo nhân.
"Bồng..."
Chim én nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Đạo nhân thì mở mắt ra.
Cúi đầu xem xét, thấy trên vai trên đùi mình đều là cánh hoa, kỳ thật bao nhiêu đây đã là ít, sáng nay lúc vừa mới tỉnh ngủ, bên trên chăn lông đã rơi đầy.

Tiệ tay nhặt lên một cánh hoa, đặt ở trước mắt nhìn kỹ, so sánh sự khác biệt với khi dùng đôi mắt của chim én để nhìn.
"Đạo sĩ."
"Ừm?"
"Mới vừa rồi không phải ngươi sờ ta?"
"Coi như là vậy đi."
"Ngươi sờ ta làm cái gì?"
"Ta không có sờ."
"Vậy thì ai sờ?"
Tống Du đứng lên từ bên trên đệm lông cừu, phủi rơi cánh hoa trên người: "Chúng ta cũng nên đi rồi."
"Nha."
Mèo Tam Hoa tự giác đi ra khỏi đệm lông cừu, đứng trên đồng cỏ rơi đầy cánh hoa, cúi đầu nhìn ngắm, lại ngửa đầu nhìn ngắm, đợi đến khi đạo sĩ kia giũ rơi cánh hoa bên trên đệm lông cừu, đem đệm thu xếp xong xuôi, lại đem túi ống để lên trên lưng ngựa sau đó cất bước rời đi, nàng mới đi từng bước nhỏ theo sau.
Vẫn như cũ là một người, một ngựa cùng một con mèo, vẫn là một con đường uốn lượn xuyên qua rừng cây và đồng cỏ, bọn họ đi xuống khỏi ngọn núi đang nở đầy hoa, lấy nắng sớm tắm rửa, không hề vội vã.
"Vậy đó là ai sờ?"
Mèo Tam Hoa có tinh thần kiên trì.
Lại một ngày hành trình trôi qua.
Thời điểm hoàng hôn.
Một con đường cổ dọc theo núi hoang, vượt qua một ngọn núi cuối cùng, nơi này đã là địa giới của huyện Nam Hoa.
Tống Du còn chưa trông thấy nông điền cùng thành thôn, trái lại trước tiên đã nghe thấy tiếng ca vừa to vừa rõ, có nam có nữ, kẻ xướng người hoạ, càng đi đến gần, tiếng ca này càng trở nên rõ ràng.
"Lại là một năm xuân tháng ba, ài dà".
Đạo nhân dừng chân trên sườn núi, trông về phương xa.
Chỉ thấy phía trước núi sông vẫn trùng điệp như cũ, đều bị sương chiều bao phủ bên trong, tuy nhiên đứng trong núi lại có thể trông thấy ruộng đất. Đôi khi còn có thể trông thấy một vài điểm vàng, hoa màu ở đây tàn đặc biệt muộn. Mà tiếng ca này quanh quẩn ở trong núi, nữ to rõ nam đục nặng, tiếng hát truyền đến từ hư không.
Hết thảy đều đang nói rõ, hắn đã đi ra khỏi đường cổ dài vài trăm dặm trên núi hoang, một lần nữa trở lại nhân gian.
"Đã là tháng ba a.”
Tống Du có hơi xúc động, tiếp tục đi về phía trước.
Con ngựa cùng mèo con cũng đi theo hắn.
Gió đổ ngập tràn trong núi, thổi đến quần áo của Tống Du cũng tung bay, nhưng lại rất mát mẻ, mà trên trời có mây xám hỗn tạp. Thậm chí có một mảng lớn màu đen nhánh, thế giới phía trước mặt này dường như không có ý định chào đón bọn họ một cách tốt đẹp.
Sau khi xuống núi, chuyển vào đại lộ.
Bên đường cũng có thể nhìn thấy người đi đường, hoặc là khiêng gánh hoặc là cõng cái gùi, hoặc là ngồi xe bò xe lừa, hoặc là đi bộ, bọn họ cũng biết sắp có mưa tới, cho nên bước đi vội vàng.
"Xin hỏi huyện Nam Hoa đi như thế nào?"
"Đi theo con đường này."
"Còn rất xa không?"
"Hơn mười dặm nữa."
"Đa tạ."
"Trời muốn mưa rồi..."
Âm thanh của người qua đường đã càng ngày càng xa.
Tống Du vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Sau nửa canh giờ, mưa đã rơi xuống tới.
Thời tiết cuối xuân có mưa, tựa như đã bị lây dính một chút mùa hè, mưa vừa lớn lại vừa vội, dốc sức đánh xuống đỉnh đầu cùng mặt, trong chớp mắt con đường đã ẩm ướt, trên mặt đất phun ra từng đoá hoa nước bùn.
Tống Du phủ thêm áo tơi, đeo mũ rộng vành lên, mèo Tam Hoa mèo thì bị hắn đặt vào bên trong túi ống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận