Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 402: Tam Hoa nương nương và đốt đèn thuật (2)

"Có lẽ!"
"Khi trở về Phục Long Quan, khi đó sư phụ ta khẳng định đã chết từ lâu, đạo quán lớn như vậy, ta là quán chủ, ta ở bên cạnh xây cho Tam Hoa nương nương một cái miếu nhỏ...!”
Tống Du dừng lại một chút:
“Đương nhiên cũng không phải là nói muốn để Tam Hoa nương nương một lần nữa biến trở về thần mèo, chỉ là chúng ta là đạo sĩ, đạo sĩ vốn là ở trong miếu, ta ở miếu lớn, Tam Hoa nương nương sẽ ở miếu nhỏ, chuyện này không có vấn đề chứ?"
"Đúng...!”
"Cho nên Tam Hoa nương nương nói mình là Tam Hoa nương nương mèo con trong miếu bên cạnh Phục Long Quan huyện Linh Tuyền Dật Châu Âm Dương Sơn, cũng là chính xác phải không?"
"Chính xác...!”
"Cho nên khi Tam Hoa nương nương thi pháp, thành tâm một chút, xin Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân, nói cho ngài ấy mình là Tam Hoa nương nương mèo con trong miếu bên cạnh Phục Long Quan huyện Linh Tuyền Dật Châu Âm Dương Sơn, xin Hỏa Dương Chân Quân mượn một chút hỏa quang, thắp sáng đèn lồng của mình!”
Tống Du nói với nàng:
“Tam Hoa nương nương đã có một ít đạo hạnh, lại chủ yếu tu luyện hỏa pháp, vốn là tương đối thân cận với Hỏa Dương Chân Quân, lại thêm Tam Hoa nương nương tính cách đơn thuần thông minh đáng yêu, Hỏa Dương Chân Quân nhất định cũng thích, mà nói tới đây, Hỏa Dương Chân Quân nói không chừng cũng có quen biết với vị tổ sư nào của Phục Long Quan chúng ta, nghĩ đến hơn phân nửa có thể thành công!”
"Hơn phân nửa có thể thành công!"
"Tuy nhiên trước đó, làm lễ phép, ta muốn dẫn Tam Hoa nương nương đi thắp ba nén hương trước Hỏa Dương Chân Quân, để cho ngài ấy biết được Tam Hoa nương nương muốn mượn lửa từ ngài ấy!”
"Được rồi!"
"Vậy chúng ta dùng nén hương cỏ tự làm của chúng ta!”
"Được rồi!"
Sau một lát.
Trên bàn sách đã có thêm một cái chén, trong chén đựng đầy gạo, Tam Hoa nương nương cầm mấy nén nhang, thở một hơi, sau đó đốt lên, lập tức cắm ở trong chén, nhẹ nhõm đứng thẳng.
Trong phòng hai tiếng nói trước sau vang lên.
Tống Du nói một câu, nàng liền nói theo một câu, thái độ vô cùng tốt, học được rất giống, như một học sinh nhu thuận.
"Xin Chân Quân đồng ý!”
"Xin Chân Quân đồng ý!"
Một trận gió thổi tới, nhưng không có lạnh.
Ngược lại, có vẻ ấm áp hơn mấy phần.
"Hô...!”
Trên bàn ba nén hương cỏ đột nhiên cháy với tốc độ rất nhanh hầu như không còn, hóa thành một làn khói xanh, thẳng tắp bay lên, nhưng còn chưa có bay tới một nửa nóc phòng, đã biến mất không thấy dấu vết.
"Ngô?"
Mèo con quay đầu nhìn về phía đạo nhân.
"Tam Hoa nương nương đã từng là thần mèo, tự nhiên sẽ hiểu, dạng này chính là Hỏa Dương Chân Quân đã đồng ý!”
Tống Du nói với Tam Hoa nương nương:
“Về sau Tam Hoa nương nương chỉ cần làm theo những gì ta đã nói, sử dụng một chút linh lực làm mồi, sẽ có thể mượn được ánh sáng từ Hỏa Dương Chân Quân. Nếu như về sau số lần nhiều hơn, nói không chừng không cần linh lực cũng có thể. Hoặc là sau này Tam Hoa nương nương nâng cao đạo hạnh, không cần mượn ánh sáng từ Hỏa Dương Chân Quân, tự mình châm một ít hỏa diễm, không cần đi quản nó, cũng có thể đốt cả đêm!”
"Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân, ta chính là Tam Hoa nương nương mèo con trong miếu bên cạnh Phục Long Quan huyện Linh Tuyền Dật Châu Âm Dương Sơn, mời Chân Quân cho ta mượn một điểm hỏa quang để đốt đèn lồng!”
Mèo Tam Hoa nói lắp bắp, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đèn lồng con ngựa treo bên cạnh.
Ở giữa vô thanh vô tức, bên trong đèn lồng trở nên sáng hơn một chút.
Giống như là bên trong đốt một ngọn nến, vào ban ngày không nhìn kỹ gần như thấy không rõ lắm.
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương!”
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn hắn một cái, lại không để ý tới hắn, thay vào đó, lật lật một cái, biến thành hình người, lại cầm đèn lồng của mình nhìn kỹ, say mê trong thế giới của riêng mình.
Đúng vậy, mèo con có chuyện làm của mình.
Tống Du tự nhiên cũng vậy.
Lúc này trời đã chậm rãi trở lạnh, nhất là qua thu phân, từ lạnh lại nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo.
Đã đến lúc làm lạp xưởng thịt khô.
Thế là Tống Du nói với Tam Hoa nương nương một tiếng, rồi đi ra cửa.
Thành Tây có một người thợ mổ, bán thịt lợn ngon nhất, thịt lợn hương đen ngon nhất, đều là cắt xén qua, có khi còn bán thịt bò, chỉ là hiện tại đã là buổi chiều, không biết còn mua được hay không.
Tống Du đi qua một vòng.
Nhờ có sự thịnh vượng của Trường Kinh, buổi chiều cũng mua được thịt không tệ, chỉ là gần đây mọi người đều bắt đầu chuẩn bị thịt lợn, giá thịt cao hơn một chút so với bình thường.
Trở về liền bắt đầu dọn dẹp.
Đạo nhân từ nhỏ ở trong đạo quán, không ít lần làm những việc này, lúc này làm, cũng có thể coi là tay chân thành thạo.
Chỉ là đang làm, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Sau lưng chẳng biết lúc nào đã có thêm một tiểu tùy tùng, giữa ban ngày trên tay cũng xách đèn lồng, đứng ngay sau lưng hắn, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú theo động tác của hắn, đôi mắt đều không chớp.
Tống Du dùng muối soa lên thịt, nàng cũng nhìn Tống Du dùng muối soa lên thịt, Tống Du quay lại đi lấy muối, nàng cũng lập tức nện bước đi theo sát phía sau, nhìn chằm chằm Tống Du. Nếu là bởi vì chiều cao không nhìn thấy, nàng còn phải nhón chân lên, phảng phất ngay cả lấy bao nhiêu cũng phải nhìn cho rõ ràng, sau khi Tống Du lấy về, nàng lại vội vàng đi theo trở về, dường như bất kỳ một động tác nào đều không muốn bỏ lỡ.
Tống Du dừng lại nhìn nàng.
Nàng liền cũng nháy mắt nhìn Tống Du, trong đôi mắt tràn ngập sự thông minh và suy nghĩ, sau đó hỏi:
"Chính là như vậy, thịt có thể để thật lâu, sẽ không bị côn trùng, có đúng hay không?"
Tống Du im lặng, không có trả lời.
Có một cảm giác không hay không rõ lý do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận