Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 589: Kế sách phá thành của yêu ma (2)

Tưởng bụng lớn tựa hồ chưa tỉnh hồn, sợ hãi không thôi:
"Tiểu nhân cả gan lấy hết can đảm lại hô lên vài tiếng, cũng không có cái gì bất kính, lại chỉ thấy từ nơi nào bên cạnh lao ra một ngọn gió, tiểu nhân bị gió thổi qua, thần hồn kém chút tan ra thành từng mảnh, nhất thời liền không biết một hai ba, chỉ mơ mơ màng màng, bản năng hướng về phía thể xác mà chạy, một đường chạy về tới!”
"Ngươi có thể thấy sư phụ của Tống tiên sinh? Có thể nói đến sự tình dây leo Khứ Tai? Lại là gió từ nơi nào lao ra?"
Trương quân sư trong lúc vội vàng, liên tiếp ném ra ngoài mấy vấn đề.
"Không có nhìn thấy, cái gì cũng không thấy!
"Tất nhiên ta có nói đến sự tình dây leo Khứ Tai, cũng là sau khi nói xong mới có gió từ bên trong lao ra!
"Ai biết từ nơi nào lao ra? Tiểu nhân thần du xuất khiếu, con mắt của hồn phách lại cùng nhục thể không giống, trên núi kia tất cả đều là linh quang, sợ là đi đến Thiên Cung Thiên Đình trên trời cũng là như thế! Con mắt tiểu nhân kém chút bị chói mù, chỉ có thể nhìn thấy linh quang loá mắt, chỉ là từ bên ngoài tràn ra linh khí, tiên khí bay bay, tiểu nhân chỉ dính một điểm, tựa như uống say, không nhìn thấy được gì, chỉ biết gió này cũng là từ bên trong lao ra...!”
Tưởng bụng lớn tính tình cũng nhẫn nại trả lời từng câu.
Nói xong hắn quay đầu về nói với Tống Du:
"Tiên sinh cũng không trước đó nói thêm với ta vài câu, tiểu nhân thần du bên ngoài cơ thể, cũng chỉ là tương đương với một con tiểu quỷ, làm sao dám tùy tiện đi đến nơi thần tiên kia?"
Trương quân sư nghe xong, chỉ cảm thấy mình giống như là nghe được cố sự thần tiên lúc tiên sinh kể chuyện hoặc là lão nhân trong thôn kể lại, nếu không phải sự tình gấp gáp, sợ cũng muốn dựa vào sự hiếu kì hỏi thêm vài câu.
Bây giờ lại đành phải nhìn về phía Tống Du.
"Quân sư đừng vội!”
Tống Du nghe xong lời miêu tả của Tưởng bụng lớn mà lâm vào suy tư, tiếp thu được ánh mắt Trương quân sư, cũng thoáng tỉnh táo lại, thế là nói với hắn:
"Sư gia của ta cũng không phải là người khó gần, chỉ là tính tình thẳng thắn, thêm nữa sau khi lớn tuổi lười nhác tiếp khách mà thôi. Tưởng tiên sinh đã đem mọi chuyện nói ra, sư gia tất nhiên đã nghe được, Tưởng tiên sinh cũng đi qua Âm Dương Son, chỉ cần như thường lệ đem đồ vật đưa qua là được!”
"Vậy dây leo Khứ Tai nghĩ đến vô cùng trân quý!”
Trương quân sư có chút thấp thỏm:
"Tôn sư... Tôn sư có thể đồng ý không?"
"Đạo quán ta đời đời đơn truyền!”
"Nha! Vậy liền đa tạ tiên sinh!"
"Nhiều nhất tại hạ lại viết một phong thư, theo tiểu rương cùng nhau dẫn đi, đề phòng vạn nhất!”
"Xin nghe theo tiên sinh!"
Trương quân sư nhất thời lại gọi người mang tới bút mực giấy nghiên.
Thế là Tống Du lại ở trên giấy viết mấy dòng chữ, nói cho nàng biết mình vì sao mời người gửi thư, rương tử mẫu lại dùng thế nào, muốn ba trăm hạt giống dây leo Khứ Tai,... đặt chúng vào tiểu rương.
"Hô...!”
Đối với giấy viết thư thổi một hơi, cho đến khi mực khô hoàn toàn.
Sau đó lại từ trong ngực lấy ra một xấp giấy thật dày, gấp tờ giấy này lên trên rồi cho vào rương nhỏ bên trong rương lớn.
Tưởng bụng lớn nhìn thấy một xấp giấy viết thư này thì sững sờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đem rương nhỏ khép lại rồi khóa chặt, lại đặt vào trong rương lớn, hai tay kết ấn, cúi đầu nhắm mắt, thì thào vài câu, gần như không thấy bất kỳ động tĩnh gì, chờ sau khi hắn mở to mắt thả tay xuống, lại đem rương lớn mở ra xem rương nhỏ bên trong đã không cánh mà bay.
"Được!”
Tưởng bụng lớn dường như lo lắng rương nhỏ không qua được, lúc này mới thở một hơi, nói với Tống Du:
"Không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu rương sau ba ngày sẽ trở về, chỉ cần thượng tiên bên kia đáp ứng, lấy đi đồ vật vốn có ở bên trong lại đặt vào hạt giống dây leo Khứ Tai kia, đợi đến ba ngày sau, đồ vật tiên sinh muốn sẽ ở ngay trong quân doanh này!”
"Túc hạ thật sự có bản lĩnh!”
"Không dám không dám...!”
Lấy thần hồn thấy qua nơi tràn đầy linh quang, tựa như động thiên phúc địa chỗ ở của thần tiên, bây giờ Tưởng bụng lớn ở trước mặt Tống Du thế nào cũng không dám tùy ý, luôn cảm thấy nội tâm thấp thỏm.
Tống Du thì lại xem xét mấy lần Hồ đào trên người các vị tướng quân, xác nhận không có dị động gì, lúc này mới rời đi.
Trương quân sư cung cung kính kính rời đi cùng hắn.
Đi đến nửa đường, lại gặp Doãn Văn Tinh.
Thấy Doãn Văn Tinh bước đi vội vàng, Trương quân sư nhất thời gọi hắn lại, hỏi:
"Doãn tiên sinh vội vàng muốn đi đâu?”
"Tiểu nhân đang muốn đi tìm Trần Tướng quân cùng với quân sư!”
"Thế nhưng là lại nghe được chuyện gì?”
"Hôm qua vương trướng Tây Bắc cùng với yêu ma còn lại thảo luận ròng rã một ngày, đã thương thảo ra kế sách đối phó với Tống tiên sinh và với thành Viễn Trị chúng ta! Tiểu nhân nghe được một điểm, đang muốn bẩm báo tướng quân cùng với quân sư!"
"Mau nói đi!”
"Quân sư còn nhớ đến trong quân Tây Bắc có tên yêu ma am hiểu xem thiên tượng đo tinh vũ không? Còn có tà vật Phân thủy đao kia?"
"Tự nhiên biết!”
"Nghe nói thời tiết tối nay sẽ thay đổi, có mưa to, mưa to liên tục trong ba ngày, bọn hắn triệu tập tất cả yêu ma trong quân, muốn mượn mưa to chi thế, lấy Phân thủy đao tụ tập nước đọng trên thảo nguyên, nếu là không đủ sẽ dẫn nước từ bên trong Lan Thủy phía bắc tới, lại tập hợp tất cả sức mạnh của đám yêu chi, thủy công thành Viễn Trị cùng với Tống tiên sinh!"
"A...!”
Quân sư nghe xong cũng nhíu mày lại.
Bây giờ đã là ngày mùa hè chính là mùa mưa trên thảo nguyên, mà cách đó mấy chục dặm về hướng bắc của thành Viễn Trị chính là con sông Lan Thủy đại danh đỉnh đỉnh, đã từng có trận chiến Lan Thủy cũng chủ yếu diễn ra trên bờ sông Lan Thủy.
Yêu ma cầm lấy Phân thủy đao tà ma này dù không lợi hại, nhưng có thể có được sức mạnh của Thủy thần nhờ sự trợ giúp của thanh Phân thủy đao kia. Trước đây sông hộ thành ngoài thành Viễn Trị, cũng là bị hắn cầm đao vung lên, đã rút đi toàn bộ nước.
"Thủy công...!”
Trương quân sư ánh mắt liếc về phía Tống tiên sinh bên cạnh.
Lại chỉ thấy Tống tiên sinh nhàn nhạt hỏi:
"Thật sự đã triệu tập tất cả yêu ma trong quân sao?”
"Tiểu nhân nghe được là như thế!”
Doãn Văn Tỉnh thành thành thật thật trả lời.
Trương quân sư không khỏi sững sờ, vừa cẩn thận nhìn biểu lộ trên mặt Tống Du một chút, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận