Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 680: Hồ ly cùng với cái đuôi (1)

Chỗ êm đềm để đọc sách thơ trên gối thật tuyệt, phong cảnh trước cửa đẹp khi mưa gió đến.
Khí trời lại lạnh thêm mấy phần, đạo nhân lại đốt bếp lửa, đem hai tay xích lại gần hỏa bếp lửa để sưởi ấm, xoa xoa chà xát lẫn nhau, đưa bên miệng hà ra một hơi, liền cầm lấy sách bên cạnh.
Ngoài cửa đột nhiên một tiểu nữ đồng bất ngờ chui vào, khom lưng rụt đầu lại, đầu đeo hai bím tóc, tóc rất dày, mỗi bím tóc cô đeo to hơn cả người khác chỉ đeo một bím, lúc này trên tóc rơi đầy hạt mưa tựa như vô số viên trân châu nhỏ màu trắng, mà trên tay nàng đang cầm hai cái màn thầu, một mặt nghiêm túc đưa cho đạo nhân:
"Ăn đi!"
"Luôn luôn để Tam Hoa nương nương thay ta đi mua điểm tâm, việc này sao có thể được?"
Đạo nhân để sách xuống nhận lấy màn thầu, lại giương mắt liếc về phía đỉnh đầu của nàng:
“Huống chi bên ngoài trời còn đang mưa!”
"Tạ ơn Tam Hoa nương nương!”
"Tạ ơn Tam Hoa nương nương!”
"Không cần khách khí!”
Tiểu nữ đồng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, lúc này mới giơ tay lên, ở trên trán mình vỗ vỗ mấy lần, rất nhẹ nhàng tát hết những giọt nước, lại chẳng hề để ý đối với đạo nhân nói:
"Chỉ là trời mưa mà thôi...!”
"Tam Hoa nương nương không ăn sao?"
"Tam Hoa nương nương đêm qua đã ăn, thuận tiện bắt hai con ngựa bếp, đem cho chim yến ăn luôn!”
Tam Hoa nương nương vừa nói, một bên bưng ghế nhỏ tới, lấy sách ra ở một bên khác của bếp lò ngồi xuống, đưa tay tới cảm nhận nhiệt độ truyền ra của bếp lò, nhất thời híp híp mắt, gật đầu nhỏ nhẹ, có vẻ rất thích, sau đó mới mở sách, cuộn tròn lại, nhìn một cách nghiêm túc, gần như toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều bị cuốn sách che kín, chỉ từ phía sau truyền ra âm thanh của nàng:
“Con chim yến kia rất kỳ lạ, côn trùng đều ăn, lại không ăn con chuột!”
"Tại trong mắt Tam Hoa nương nương, ta cùng với con ngựa không phải cũng kỳ lạ sao?"
"Ngô...!”
Tam Hoa nương nương vẫn là lắc đầu.
Không ăn con chuột có thể sao được?
Nhưng cũng không nhiều lời, chỉ đem tâm trí chìm đắm vào trong sách, vì làm lão sư mà tiến hành tích lũy kiến thức. Thỉnh thoảng đem sách hơi chuyển hướng xuống, đầu thì duỗi lên, để mắt của nàng có thể nhìn qua mép trên của cuốn sách, nhìn xem đạo sĩ nhà mình ăn như thế nào và đã ăn được bao nhiêu.
Qua rật lâu mới truyền ra thanh âm của nàng:
"Đúng vậy!"
"Làm sao vậy?"
Đạo nhân vừa ăn màn thầu một bên nhìn nàng.
Lại chỉ thấy tiểu nữ đồng đã đem sách buông xuống, tựa như nghĩ đến chuyện gì nghiêm túc, trịnh trọng nói với hắn:
"Mấy ngày nay mỗi ngày ở bên ngoài mua cơm, đều phải trả rất nhiều tiền, chúng ta còn không có kiếm tiền! Đêm qua thời điểm ngươi ngủ Tam Hoa nương nương lục lọi đồ đạc ở trong nhà chơi đùa, bật ra lá cờ nhỏ lúc trước!"
"Lá cờ nhỏ gì?”
"Là thứ ngươi treo ở cửa ra!”
"Bảng hiệu cửa hàng a...!”
"Bảng hiệu cửa hàng!"
"Thế nhưng là ta gần đây có chút lười biếng, không quá muốn mở cửa hàng làm ăn. Huống chi dưới sự quản lý của Thành Hoàng đại nhân, sự tình yêu quỷ ở Trường Kinh làm hại con người đã rất ít!”
"Ngươi thật lười biếng a...!”
"Tự nhiên là không so được với Tam Hoa nương nương!”
Đạo nhân bất đắc dĩ thở dài:
“Nếu không ta sớm đã lợi hại giống như Tam Hoa nương nương!”
Tiểu nữ đồng lại sững sờ, ngẫm lại mới đối với hắn nói:
"Không thành vấn đề, Tam Hoa nương nương bây giờ đã trở nên lợi hại hơn, có thể bắt con chuột cũng có thể bắt yêu đuổi tà ma!”
"Vậy làm sao có thể?”
Điều mà đạo sĩ nghĩ trong lòng là đến lúc đó Tam Hoa nương nương ra ngoài bắt yêu đuổi tà ma, mình chẳng phải là còn phải đi theo ở sau lưng sao? Chuyện này so với việc tự mình đi có cái gì khác nhau đâu?
"Có thể!"
"Sẽ khiến Tam Hoa nương nương mệt mỏi!”
"Tam Hoa nương nương không mệt!”
"Sẽ gặp nguy hiểm!”
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại!”
"Sẽ trì hoãn Tam Hoa nương nương đọc sách a?”
"Đạo sĩ nói không thể suốt ngày đọc sách, cho nên phải tốn chút thời gian đi kiếm tiền!”
Lý giải này khiến Tống Du bội phục.
Cười một chút, Tống Du cũng không nói nhiều, coi như cho mèo con nhà mình rèn luyện và vui sướng, thế là nói với nàng:
"Vậy ta lại phải dựa vào Tam Hoa nương nương nuôi sống...!”
Tiểu nữ đồng sắc mặt cứng lại, vô cùng trịnh trọng:
"Không có chuyện gì!"
Đạo nhân không khỏi lắc đầu.
Cái này đều là đam mê gì?
"Buổi chiều mưa liền ngừng, sau khi mưa tạnh, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, Tam Hoa nương nương cả ngày ở nhà đọc sách, thực tế không tốt!”
"Đi đâu?"
"Hạc Tiên Lâu thế nào?”
"Hạc Tiên Lâu!"
"Trước đó thời điểm chúng ta rời khỏi Trường Kinh, người khác dù sao ra khỏi thành tiễn chúng ta, bây giờ trở về, về tình về lý chúng ta đều nên đi bái phỏng người ta một chút, cái này gọi là lễ tiết!”
"Lễ tiết!"
"Lễ tiết rất đắt!”
Nữ đồng nói xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một chiếc ô giấy dầu màu trắng thêu hoa mai xuất hiện ở ngoài cửa, tay cầm ô là một đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, là từ bên trong khớp xương lộ ra vẻ xinh đẹp, dưới ô thì là một nữ tử tuyệt mỹ, ăn mặc tao nhã, tại thời tiết đầu mùa đông này nàng khoác trên người một chiếc áo choàng dường như được làm bằng da cáo, gần như trắng tinh khiết, bên trên cũng dính vô số hạt mưa, treo ở trên tóc mai, giống như viên trân châu nhỏ tinh xảo.
Sau lưng cũng là một nữ tử xinh xắn, thân mang diễm lệ, ăn mặc như thị nữ, cầm một chiếc ô hoa màu xanh lá cây, cũng khoác lên một tấm áo choàng lông cáo, đi theo phía sau.
Hai người đi tới cửa ra vào, một người có khuôn mặt bình tĩnh, người kia nở nụ cười không ngớt, đều hướng nhìn vào bên trong.
"Đạo trưởng đang nói cái gì?”
Đây thật là nhắc tới người nào là có người đó ngay.
Tống Du để quyển sách xuống, liền vội vàng đứng lên:
"Khách quý đến, mau mau mời vào!”
Nữ tử đi phía trước thu dù, nữ tử phía sau lập tức nhận lấy, sau đó bản thân cũng thu dù, đặt ở cửa ra vào để rơi nước đọng, nữ tử phía trước nhấc vạt áo choàng lên bước vào, bước vào, thị nữ cũng theo sát phía sau.
"Gặp qua Tam Hoa nương nương!”
"Tam Hoa nương nương cũng đã gặp ngươi!”
"Tam Hoa nương nương đang đọc sách sao?"
"Đang đọc sách!"
"Tam Hoa nương nương chăm chỉ hiếu học!”
"Đúng vậy!"
"Hai vị mời ngồi!”
Đạo nhân đối với các nàng hô:
“Chỉ có một băng ghế dài!”
"Lần trước đến không phải cũng ngồi băng ghế dài sao?"
"Chiêu đãi không chu đáo!”
"Đạo trưởng không cần nói những thứ này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận