Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 121: Mọi chuyện không cần nói quá rõ ràng (2)

"Là người hữu duyên tặng."
"Vậy ngươi cũng quen biết không ít hữu duyên nhân nhỉ."
"Chê cười rồi."
"Đi bờ sông rửa mặt một chút đi, cho thanh tỉnh." Nữ tử đứng lên, "Ta đốt thêm một đống lửa nữa, nấu chút nước nóng, chờ ngươi rửa mặt xong trở về, là có thể ăn cơm nóng hổi, ăn xong chúng ta cũng nên đi."
"Vậy đa tạ."
Tống Du biết nàng là người không thích dong dài khách sáo, nên không nói thêm cái gì, tự mình đi bờ sông rửa mặt.
Thuận tiện còn mang theo túi nước lấy nước.
Mặt khác, mèo Tam Hoa lại luôn bị thu hút bởi tiếng chim hót líu lo trên cây, nên không đi theo Tống Du, mà đứng tại chỗ, ngửa đầu chăm chú nhìn chằm chằm lên trên.
"Làm sao? Muốn bắt nó xuống à?"
Thanh âm nữ tử truyền đến.
Mèo Tam Hoa nghe vậy cúi đầu xuống, nghi ngờ nhìn về phía nàng.
"Ta cũng thích bắt chim.”
Chỉ thấy nữ tử kia sờ soạng trong túi ống một hồi, móc ra một cái ná cao su, giống như khoe khoang trước mặt mèo Tam Hoa mà lắc lư một vòng: "Đáng tiếc ngươi không thể dùng..."
Quả thật là khoe khoang.
Khoe khoang một hồi nàng lại cất trở về.
Mèo Tam Hoa đem quay đầu đi, càng thêm khó hiểu.
Nữ tử bắt đầu nhóm lửa.
Chim chóc còn đang líu ríu không ngừng.
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu nhìn chim, cúi đầu nhìn người, dường như cảm thấy xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là bỏ qua mấy con chim này, chạy đến bên người nữ tử, nhìn nàng châm lửa.
Có thể vì sáng sớm sương mù dày đặc, củi khô cùng vật để nhóm lửa đều có chút ướt át, chỉ dùng cách mòi lửa nhất thời rất khó nhóm lửa.
"Ba, ba, ba..."
Nữ tử đánh rồi lại đánh, đánh đá lửa liên tục.
"Lên nào..."
Nữ tử thuận miệng lẩm bẩm không ngừng, khóe mắt thoáng nhìn, thấy con mèo nọ ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn chăm chú không chuyển mắt xem mình nhóm lửa, cổ nhướng thật dài, chỉ kém không có chui đầu vào nhìn.
Giống như bộ dáng nàng nhóm lửa không cháy nhìn rất đẹp.
"Không đi rình chim của ngươi nữa à?"
Nữ tử cười lên một tiếng, lại tiếp tục làm chuyện vô ích.
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn nàng chằm chằm một hồi, mặt lộ ra vẻ suy tư, chợt tiến lên hai bước, xích lại gần đống củi:
"Hô..."
Một ngụm lửa màu vàng rực rỡ được phun ra.
Ngọn lửa chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, tầm vài cái nháy mắt, tuy vẫn như cũ không thể làm phừng lên ngọn lửa nhưng thay vì đốt củi, nó nhanh chóng làm khô củi cũng như đá đánh lửa, giúp chúng có thể mau chóng bắt lửa hơn.
Nữ tử kinh hãi.
"Đây…!"
Nàng trợn to hai mắt, nháy mắt đứng dậy, đao ra nửa vỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào mèo Tam Hoa.
Mèo Tam Hoa thì lùi về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm.
Vừa nhìn đống lửa một chút, lại quay qua nhìn về phía nàng.
Ánh mắt kia rất giống đang khoe khoang.
"Xùy..."
Nữ tử chậm rãi tra đao vào vỏ, đồng thời trở lại ngồi chỗ cũ.
Như thể nhớ ra điều gì đó, đôi mắt nữ tử sáng ngời, suy nghĩ vài lần, lại cũng chỉ cúi xuống đốt thêm lửa, liếc nhìn con mèo vài lần, quay sang tiếp tục sưởi ấm, cũng không biết nàng đang nghĩ tới cái gì.
Khi Tống Du trở về, lửa đã cháy rừng rực.
Nữ tử không hề nói gì, chỉ mang màn thầu ra, ăn điểm tâm, sau đó hai người tiếp tục cuộc hành trình giống như trước đó.
Mười dặm phong cảnh, còn lại nửa dặm.
Khi hoàng hôn sắc trời ảm đạm, phong cảnh tĩnh mịch, lúc bình minh lại là sương sớm lượn lờ, tươi mát xuất trần, giống như tiên cảnh, đều là cảnh đẹp dù là trong tranh cũng khó có thể nhìn thấy.
Xuyên qua đường núi không lâu, phía trước dần dần xuất hiện một tòa thành nhỏ.
Chưa tới cửa thành, đã nhìn thấy một tấm bia đá.
"địa phận huyện An Thanh..."
Tống Du đọc chữ trên tấm bia đá.
Hai người dần đi đến cửa thành.
Ra vào cửa thành có quan sai kiểm tra.
Tống Du đưa ra sổ chứng minh thân phận đạo sĩ của mình, nữ tử cũng có cách riêng của nàng.
Tốt xấu cũng là danh môn đại phái, cho dù triều đình có chỗ không thích, vẫn sẽ có cách riêng của mình. Hành tẩu giang hồ bình thường cũng thôi, lần này đến tham gia đại hội sông Liễu, nếu không thể vào thành đoàng hoàng, đúng là có nhiều bất tiện.
Vừa qua cửa thành, quả nhiên thấy rất nhiều người xách đao mang kiếm, kết hợp với mái hiên ngói sừng phong cách cổ xưa, lập tức biến tòa thành nhỏ này trở nên đầy không khí giang hồ.
"Các hạ..."
Tống Du nghe thấy thanh âm nữ tử, vội vàng xoay người nhìn nàng.
Nữ tử nói với hắn: "Đường đi rồi cũng đến cuối, chúng ta đã đến lúc nên tạm biệt nhau ở đây."
"Tự nhiên."
"Sắp chia tay, ta có một câu hỏi, giấu ở trong lòng, cũng rất là khó chịu." Nữ tử nhíu nhíu mày, rõ ràng là bộ dáng đang bị tò mò đến không chịu nổi: "Không biết các hạ có thể trả lời cho ta biết?"
"Nữ hiệp mời hỏi."
"Câu chuyện ngươi kể lúc trước ở Lăng Ba, trên Kim Dương Đạo gặp phải vị mèo thần kia..." Nữ tử mắt chăm chú nhìn mèo Tam Hoa, "Chẳng lẽ chính là con mèo Tam Hoa này sao?"
"Vâng."
"Ta đã hỏi xong."
"Túc hạ còn có nghi vấn gì không?"
"Hết rồi." Nữ tử chỉ chỉ hai bên trái phải, "Ta đi bên này, ngươi đi bên kia, ta đi tìm sư môn, ngươi cũng đi tìm chỗ ở đi, chúc ngươi may mắn."
"Tạm biệt, hữu duyên."
"Giang hồ, gặp lại."
Hai người chào nhau, chia tay như vậy, cũng vô cùng thoải mái.
Đường đi rất hẹp, người đến người đi.
Người giang hồ còn thường mang theo con la, cũng có người mang con lừa, tuy nhiên con lừa dáng dấp suy nhược, được văn nhân cùng đạo nhân yêu thích hơn, người giang hồ không quá thích nó. Lại thêm những người giang hồ này còn mang binh khí, vốn là đường sá chật hẹp trở nên càng khó qua lại, nếu không phải cùng ngựa sát vai, cũng là bị đao kiếm đụng phải.
Người nơi này sắp đông bằng lúc diễn ra hội chùa ở Dật Đô.
Có lẽ đây cũng là một loại hội chùa của người giang hồ.
Chỉ là nhiều người như vậy, Tống Du rất khó để không nghi ngờ.
Trong thành còn nơi nào có chỗ ở ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận