Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 236: Thành Hoàng cùng hương hỏa (2)

"Thành Hoàng lão gia Hiện tại trước kia là quốc trượng vị tốt nhất của Hoàng Đế bệ hạ, tuy nhiên thân thể của vị quốc trượng này không tốt lắm, cùng ngày với Hoàng hậu nương nương được sắc phong Hoàng Hậu, lúc đầu nên hưởng phúc, lại bởi vì cao hứng quá độ đột nhiên té xỉu rồi không còn tỉnh lại, liền chết. Ngay lúc đó, Hoàng Đế bệ hạ cũng rất khó chịu, cho nên phong hắn làm Thành Hoàng của Trường Kinh, nhận hương hỏa của Trường Kinh. ".
"Là như thế đến à... ".
"Không tin ngươi đi hỏi người khác!".
"Trước kia Trường Kinh không có Thành Hoàng sao?".
"Sao lại không có? Nhất định là có!".
"Thế Thành Hoàng lão gia ban đầu đâu?".
"Nhất định là thăng quan!".
"Cám ơn lão trượng. ".
Tống Du cười tủm tỉm, đưa ra khối bạc, mua ba cây hương lớn: " Có thể mang meo con vào chứ?".
"Mèo con... ".
"Ta cũng không lấy tiền lẻ lão trượng thối. ".
"Không cho phép nhảy lên thần đài!".
"Tự nhiên... ".
Đạo nhân lúc này mới đi đến thềm đá.
Đi đến một nửa, mèo Tam Hoa lặng lẽ lôi kéo ống quần của hắn, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng.
Tiểu Miêu này...
Tống Du lắc đầu, nói với nàng:
"Tiền giả. ".
Sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Không hổ từng là quốc trượng, căn miếu Thành Hoàng này rất lớn, còn lớn hơn so với rất nhiều chùa chiền, vàng son lộng lẫy, cực kì khí phái. Đi vào sẽ tiến đến một đền thờ, sau đó là một căn viện, bên cạnh sân có miếu nhỏ, cao cỡ nửa người, cung phụng tiểu thần như Thổ Địa Công, ngay phía trước chủ điện cột đỏ tường vàng ngói lưu ly, cửa miếu mở rộng, ở giữa cung phụng chính là Thành Hoàng lão gia, bên cạnh là hai vị phụ quan, trái phải thần điện thì là sáu vị Vũ Quan tượng thần.
Tống Du qua cửa mà vào.
Mèo Tam Hoa cũng là mèo gặp qua Lôi Công, gan lớn hơn không ít, đi theo nhảy vào, chỉ là không đi đến khu trung gian, chỉ qua cánh cửa đã an vị, nhìn Tống Du, cũng nhìn tượng thần vàng óng ánh kia.
Hiện tại quả nhiên không có người.
Hương hỏa mọi người đốt từ giữa trưa đã xong, chỉ còn lít nha lít nhít vô số thăm trúc cháy đen cắm ở bên trong lư hương, bên trên còn giữ một chút hương.
Đèn quang minh, cho người ta dùng để thắp hương.
Tống Du cầm ba cây nhang to, lại không nhóm lửa, chỉ tùy ý đặt nhang ở bên cạnh.
"Mời Thành Hoàng ra gặp một lần!".
Âm thanh không lớn, lại tựa như quanh quẩn không dứt.
Trên bệ thần, tượng thần Thành Hoàng vốn vàng óng ánh, giống như hoàng kim đổ bê tông mà thành, vô cùng uy nghiêm, lúc này tỏa ra ánh sáng lung linh, vân vụ bốc lên, càng là thần khí.
Lại nghe thình thịch một tiếng, cửa lớn của thần điện đóng lại. Bên trong điện này chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của đèn quang minh, cùng sắc trời xuyên thấu vào cửa sổ bên cạnh, chiếu ra bên trong điện này vô số tro bụi.
Khói bay sương mù quanh quẩn, tượng thần sống dậy, cúi đầu cao cao tại thượng nhìn chằm chằm một người một mèo phía dưới.
"Người nào kêu gọi bản thần?".
"Tại hạ họ Tống tên Du, người ở huyện Linh Tuyền, Dật châu. ".
Tống Du thi lễ, "Thành Hoàng đại nhân, có lễ. ".
"Gọi ta có chuyện gì? Lại vì sao mang theo một con miêu yêu?".
"Đây là Tam Hoa nương nương, chưa từng làm qua chuyện xấu. ".
Tống Du dừng một cái, đi thẳng vào vấn đề, "Tại hạ mới tới Trường Kinh, nghe nói nội thành Trường Kinh có yêu quỷ hoành hành, gan to bằng trời, không chỉ có mưu hại quan viên của triều đình, dân gian cũng có dân chúng bị mưu hại, cho nên tại hạ không hiểu, Trường Kinh đã có Thành Hoàng, vì sao còn có việc này, chuyên tới để nhìn. ".
"Ngươi đến chất vấn bản thần?".
"Chất vấn chưa nói tới. ".
Tống Du ngừng lại, "Chỉ là Thành Hoàng đại nhân vốn là thủ hộ thần một thành, lại không làm tròn chức trách thủ hộ, cho nên muốn hỏi một chút, Thành Hoàng đại nhân có chỗ làm khó?".
"Ngươi là truyền thừa nơi nào, dám chất vấn bản thần?".
"Âm Dương Sơn, Phục Long Quan. ".
Uy nghiêm trên người Thành Hoàng biến mất, vân vụ tán đi.
Trong thoáng chốc, tượng thần trên bệ thần lại khôi phục về tình trạng ban đầu, tuy nhiên bên cạnh đã xuất hiện một thân ảnh, là lão giả, mặc quan bào, còn thấp hơn Tống Du một chút.
"Không biết thượng tiên của Phục Long Quan tới chơi, thứ tội thứ tội. ".
"Thành Hoàng đại nhân cũng biết Phục Long Quan của ta?".
Tống Du ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Lúc này Thành Hoàng còn không có quan hệ cùng Địa Phủ, tuy nhiên cũng đã hoàn thành chuyển biến từ tự nhiên thần đến nhân thần, cũng bị Thiên Cung của Đạo giáo hợp nhất. Dù không phải mỗi tòa thành đều có Thành Hoàng, có thể chỉ cần có Thành Hoàng, Thành Hoàng thường thường là nhân kiệt của lịch sử đảm nhiệm, hoặc là người tài năng cái thế có đức độ, hoặc là đức hạnh xuất chúng, hoặc là một trong văn võ, là thần linh thủ hộ một thành, mười phần quan trọng. Trường Kinh làm đế đô của Đại Yến, Thành Hoàng nghe nói qua Phục Long Quan là tương đối bình thường, nhưng thời gian mà vị Thành Hoàng này thượng vị không dài, thứ hai là vừa nhìn vị này đã biết cùng không giống những Thành Hoàng khác, thế mà cũng biết được Phục Long Quan.
Chỉ thấy Thành Hoàng chắp tay thi lễ, đáp lại nói: "Phục Long Quan đại danh đỉnh đỉnh, tự nhiên sẽ hiểu. ".
"Ngươi gặp qua gia sư?".
"May mắn gặp qua một lần... ".
Thành Hoàng lão gia thế mà sắp cúi đầu đụng đất.
"Cũng tốt. ".
Tiền nhân thi bạo, hậu nhân hóng mát.
Như thế này thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Tống Du cũng muốn giơ ngón tay cái cho Lão Đạo nhà mình.
"Tiên sư nói nội thành Trường Kinh có yêu quỷ làm loạn, về tình về lý, xác thực do tiểu thần quản lý. ".
Thành Hoàng lão gia lộ ra khó xử, "Chỉ là tiểu thần cũng có chỗ khó. ".
"Nói nghe một chút. ".
" Những thứ kia không phải tiểu yêu tiểu quỷ, không dễ dàng truy nã, trước đây có Lễ bộ quan viên cùng Huyện lệnh Trường Kinh đều có thượng thư, muốn mời tiểu thần hỗ trợ bắt yêu quỷ này đền tội. ".
Thành Hoàng làm bộ lau mồ hôi, "Vậy mà lúc này phương bắc bởi vì chiến sự mà quần ma loạn vũ, Thiên Cung Lôi Bộ Chính Thần đều đi phương bắc... ".
"Ta đây ngược lại có nghe nói. ".
Tống Du nói quay đầu nhìn miếu ba vị Vũ Quan trái phải tổng cộng sáu vị: "Chẳng lẽ hương hỏa của miếu Thành Hoàng này đều bị Thành Hoàng đại nhân độc chiếm, mấy vị Vũ Quan đại nhân đều đói đến chỉ còn gầy như que củi?".
"Cái này... Này cũng không có... ".
Thành Hoàng xấu hổ nói, trái nhìn phải xem, do dự hồi lâu, mới nói: "Nói ra lại có khó xử khác. ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận