Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 977: Có tin ta còn dùng đả cẩu quyền đánh ngươi không!

“Ngoài ngươi ra còn có thể là ai.” Saten Rekka khẽ chớp mi, liếc mắt nói.
“Má nó, thằng nhãi ngươi lại còn dám lầm bầm lầu bầu ở trước mặt ta, có tin ta còn dùng đả cẩu quyền đánh ngươi không.” Vương Đằng trừng mắt nói.
“Đả cẩu quyền!”
Mọi người có vẻ cổ quái, không khỏi nhìn Phùng Hoa.
Cả khuôn mặt Phùng Hoa đều đen.
Cmn tên khốn này vừa rõ ràng mắng hắn là chó.
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi, nói thêm câu nữa, cả con chó già nhà ngươi đều không bảo vệ được ngươi đâu.” Vương Đằng nói.
“…” Mặt Phùng Toàn cũng đen, hơn nữa còn đen hơn cả Phùng Hoa.
Ánh mắt của các tà giáo đồ khác càng thêm kỳ quái.
Lá gan của tên này thật lớn, mắng Phùng Hoa còn chưa đủ, thậm chí mắng cả giáo chủ Phùng Toàn.
“Thằng nhãi, bây giờ kêu càng lớn tiếng, chờ chút nữa ta sẽ khiến ngươi chết càng thê thảm.” Phùng Toàn lạnh giọng nói.
“Ối trời, ta rất sợ đó!” Vương Đằng vỗ ngực, dáng vẻ bị nhận kinh sợ, kêu lên thật kỳ quái.
Phùng Hoa: “…”
Phùng Toàn: “…”
Saten Rekka: “…”
Các tà giáo đồ: “…”
Má nó, tên này thật sự là một kẻ dở hơi!
Biểu cảm khoa trương như thế, ai tin kẻ đó mới là ngu.
Đây là ý tưởng chung trong lòng tất cả mọi người vào giờ phút này.
Phùng Toàn cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, ánh mắt kia giống như có thể giết người, hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
“Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian làm gì.” Saten Rekka lại không có tâm tư quấy rối với Vương Đằng. Nàng nhìn quanh một vòng, tìm kiếm cửa đột phá, lại còn kéo Vương Đằng, truyền âm nói.
“Nhiều người như vậy, chúng ta chạy thế nào?” Vương Đằng biết rõ còn cố hỏi.
Trên thực tế, hắn không định chạy trốn, bằng không nếu hắn định đi thật, những người này hoàn toàn không ngăn cản được hắn.
“Ta cảm thấy chúng ta vẫn có thể đấu tranh một chút.” Saten Rekka nói.
“Đấu tranh thế nào? Không bằng ngươi xung phong, ta yểm hộ cho ngươi giết ra khỏi vòng vây.” Vương Đằng nói.
“…” Saten Rekka ngớ người, đây rõ ràng là lời nàng định nói, sao tên này lại có thể cướp lời kịch bản của nàng chứ.
Đáng giận!
Nàng ngượng ngùng nói: “Đừng giỡn nữa, thực lực của ngươi mạnh, vẫn để ngươi đánh trận đầu đi, ta đi trước chỉ có thể nạp mạng.”
“Ta cảm thấy ngươi có thể, tin tưởng bản thân, hơn nữa có ta yểm hộ cho ngươi, sợ cái gì, lên đi người đẹp.” Vương Đằng khích lệ nói.
“…” Saten Rekka thật sự muốn phát điên.
Lên cái đầu quỷ ngươi ấy!
Tên này đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nếu nàng xông lên như vậy, chắc chắn không có kết cục tốt, người đàn ông này thật sự rất xấu xa.
Ầm rầm!
Đúng lúc này, tiếng gầm rú truyền đến từ phía sau mấy người.
Chỉ thấy từng bóng người xuất hiện trên vách núi đá, xuyên qua trận pháp, bay nhanh đến đây.
Đám người Vương Đằng ở ngay gần cửa vào, cho nên tà giáo đồ trong Chân Lý giáo nhanh chóng chạy đến.
Thậm chí người đi đầu còn là Giáo hoàng Chân Lý giáo!
Hắn đích thân ra tay, hiển nhiên là nhất định muốn tự tay bắt kẻ xâm nhập Vương Đằng này.
Lúc này, hắn đi từ trong lòng núi ra, ánh mắt lạnh như băng, nhìn Vương Đằng và Saten Rekka.
“Giáo hoàng!”
“Giáo hoàng!”

Tà giáo đồ ở bốn phía ào ào tránh ra một lối đi, quỳ xuống cung kính hành lễ.
“Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc thật sự!” Saten Rekka triệt để tuyệt vọng, nhìn Giáo hoàng Chân Lý giáo đi đến, nhưng lại không nhịn được lùi về sau một bước.
Khí thế của hắn quá mạnh mẽ!
Cấp Chiến Tướng đỉnh giai, đó là cường giả đứng đầu có thể đếm được trong phạm vi toàn cầu, không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng.
Bị cường giả tuyệt thế như vậy nhìn thẳng vào, căn bản không có bao nhiêu người có thể chịu được.
Ánh mắt Giáo hoàng Chân Lý giáo đảo qua trên người Saten Rekka, cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Đằng.
Kẻ xâm nhập này, thú vị! Thật thú vị!
Đối mặt với khí thế áp bách của hắn lại không hề lùi bước chút nào, vẻ mặt cũng chưa từng thay đổi. Đây không phải chuyện võ giả bình thường có thể làm được.
Giáo hoàng Chân Lý giáo hơi nhíu mày, đáy lòng có một cảm giác không thoải mái.
“Con chuột nhắt, vì sao ngươi không chạy!”
Giọng nói uy nghiêm mà bình tĩnh của hắn truyền ra.
“Con chuột nhắt?” Vương Đằng hơi sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, giống như nghe được một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.
Nụ cười mang ý tứ trào phúng đầy đủ kia khiến chân mày của Giáo hoàng Chân Lý giáo nhíu lại càng sâu hơn.
“Làm càn!” Phùng Toàn ở bên cạnh chợt quát lạnh.
Giáo hoàng Chân Lý giáo xua tay, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười các ngươi lũ chuột trốn tránh trong cống nước thối này, lại coi người khác là con chuột.” Vương Đằng liếc nhìn Phùng Toàn, sau đó lại đảo qua trên người tà giáo đồ khác, nhàn nhạt nói.
Ồn ào!
Vừa dứt lời, tất cả tà giáo đồ đều bị chọc giận.
“Ngươi nói cái gì?”
“Nói ai là con chuột!”
“Muốn chết!”
“Giết hắn đi!”

Tà giáo đồ xung quanh nổi giận tập thể, bọn họ bị tẩy não, tự khoe nắm giữ chân lý, tài trí hơn người, hiện giờ lại bị gọi là con chuột trong cống nước thối.
Thế này thì sao chịu được!
Dám sỉ nhục bọn họ như thế, tên này phải chết!
Saten Rekka quả thật vừa kính nể lại không còn sức để châm chọc đối với hành vi tự tìm đường chết của Vương Đằng.
Bây giờ là tình hình thế nào rồi, tên này còn đi chọc giận tà giáo đồ đó, thật sự ngại chết không đủ nhanh sao!
Nàng kéo Vương Đằng, định ngăn cản hắn tiếp tục tìm đường chết.
Đáng tiếc, Vương Đằng không để ý đến nàng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, tiếp tục nói: “Cái gọi là nắm giữ chân lý của các ngươi chẳng qua là lừa mình dối người, định viện cớ cho hành vi muốn làm gì thì làm của các ngươi mà thôi.”
“Chuyện do các ngươi làm còn thối hơn cả con chuột trong cống nước thối, con chuột nó ăn đồ ăn hư thối bị mọi người đổ vào trong đường cống ngầm, tốt xấu gì còn có chút tác dụng, có thể bắt làm vật mổ xẻ thí nghiệm gì đó. Còn các ngươi thì sao, được ăn ngon uống say, lại đều vô dụng, còn gây sự khắp nơi, hại chết bao nhiêu người vô tội, cuối cùng dùng một câu vì chân lý để che giấu, thật sự vô sỉ đến cực hạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận