Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 433: Không ngừng thăm dò ranh giới sống chết

Chỉ thấy sau khi rời khỏi chiến trường của ba người Ma tướng tám tay, Qua Lâm ngồi xếp bằng trên không trung, một cỗ niệm lực tinh thần cực kỳ kinh khủng tuôn ra từ trong đầu hắn.
“Sư phụ chuẩn bị bày trận.” Ánh mắt Vương Đằng lóe sáng, phản ứng lại.
Từng cỗ niệm lực tinh thần tràn ngập không gian, dường như đang phác họa theo một quỹ tích nào đó, cả đám phù văn lấp lánh sáng lên.
“Không biết sư phụ muốn bố trí trận pháp gì?” Tô Linh Huyên hơi kích động hỏi.
“Bất kể là trận pháp gì, bây giờ cần nhất chính là thời gian.” Vương Đằng nghiêm mặt, không lạc quan như vậy.
Vừa rồi, ba người Dương vương hợp lực mới đánh ngang tay được với Ma tướng tám tay, lúc này chỉ còn lại hai người, không biết có chịu được hay không.
Hơn nữa, ngày càng nhiều loài Hắc Ám ùa vào Dương thành. Võ giả bên phía Nhân tộc sắp không chịu được nữa, tình hình rất gay go.
Hắn nhíu mày nhìn về phương xa: “Không biết bao giờ tiếp viện mới đến?”
“Sư huynh, ngươi mau đi giúp họ đi, đám quận chúa sắp không cản nổi nữa rồi.” Tô Linh Huyên bỗng lo lắng nói.
Vương Đằng quay đầu nhìn lại, quả nhiên đám người Lý Dung Tuyết đều lộ vẻ mệt mỏi. Loài Hắc Ám bốn phía quá đông, họ sắp chống không được nữa.
“Ừ, ngươi đợi ở đây nhé, đừng có chạy lung tung.” Hắn nói với Tô Linh Huyên rồi gia nhập vòng chiến của đám Lý Dung Tuyết.
Vút!
Hắn tay phải cầm kiếm, tay trái xuất hiện một thanh chiến đao, hai tay vung lên, kiếm quang và đao mang đan vào nhau như tấm lưới bao phủ loài Hắc Ám xung quanh.
Trong nháy mắt, mấy con loài Hắc Ám lập tức mất mạng.
Đám Lý Dung Tuyết thất kinh: “Hắn còn biết cả đao pháp!”
“Ở đây giao cho ta đi.” Vương Đằng giết vào giữa loài Hắc Ám, không quay đầu lại mà lên tiếng.
Một đao một kiếm, đao khí và kiếm khí tung hoành tán loạn, nhanh chóng thu gặt giữa bầy loài Hắc Ám, mạnh đến thái quá.
Hai anh em Vạn Phi Bằng và Vạn Phi Vũ nhìn mà trợn mắt, trong lòng khiếp sợ thốt lên: “Tên này có còn là người không?”
Đột nhiên bọn họ cảm thấy rất may mắn vì không tiếp tục tìm Vương Đằng gây sự, bằng không một yêu nghiệt như vậy ai chọc cho nổi?
Vạn Phi Phượng lẳng lặng lau mồ hôi lạnh, hơi chột dạ nghĩ mình vốn định đòi lại công bằng cho hai đứa em trai, giờ ngẫm lại vẫn là thôi đi, chuyện này còn cần cân nhắc lại…
Mọi người dĩ hòa vi quý mới tốt.
Huống chi hai đứa em đáng xấu hổ của nàng sai trước, Vạn Phi Phượng nàng là người hiểu lẽ phải, sao có thể đổi trắng thay đen được.
Đúng vậy, lâu rồi chưa phạt hai thằng em nhà mình, suốt ngày gây phiền phức, nếu lần này có thể sống sót, nhất định phải trị cho chúng một trận.
Đôi anh em số khổ Vạn Phi Bằng và Vạn Phi Vũ đột nhiên cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, có một dự cảm xấu.
Nhìn khắp xung quanh nhưng lại chẳng hiểu ra sao, không biết ác ý bất chợt kia từ đâu tới?
...
Vương Đằng đang giết hăng, đao kiếm song tuyệt, giết đến tối tăm trời đất, loài Hắc Ám xung quanh đều bay ngược ra ngoài, không phải bị đâm xuyên tim thì là bị đánh bể sọ.
Vèo!
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ truyền vào tai hắn.
Vương Đẳng cảm nhận được vị trí trái tim phía sau lưng truyền đến cảm giác đau nói, từng cỗ hàn ý khiến da đầu hắn tê dại.
“Không kịp rồi!”
Lần đánh lén này quá đột ngột.
Dù với tốc độ của hắn thì e rằng khoảng cách gần như vậy cũng không tránh thoát được.
“Đúng rồi.”
Thời khắc sinh tử, trong đầu hắn như ấn nút tua nhanh hiện lên vô số suy nghĩ trong nháy mắt, chợt nảy ra một ý tưởng.
Thiên phú không gian!
Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh Vương Đằng đột nhiên biến hình.
Vút!
Một con dao găm đen nhánh bắn xuyên qua tim Vương Đằng.
“Đi chết đi!” Đồng thời một giọng nói dữ tợn vang lên.
Đám Lý Dung Tuyết và Tô Linh Huyên biến sắc, ngây ngẩn nhìn cảnh tượng này, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt.
Nhưng ngay sau đó, bóng dáng kia từ từ biến mất.
Người đánh lén ngạc nhiên ra mặt.
Uỳnh!
Một đường kiếm quang hỏa diễm cường hãn chợt bay tới, chém lên người hắn, đánh bay kẻ đánh lén nọ.
Rầm!
Phụt!
Kẻ đánh lén nặng nề ngã xuống đất, phần lưng máu thịt lẫn lộn, toàn thân hỏa diễm cháy hừng hực, lập tức phun ra một búng máu tươi.
“Là ngươi! Vậy mà còn chưa chết?” Vương Đằng từ từ hiện thân, nhìn thấy bộ dạng kẻ đánh lén, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hóa ra tên này là Diêu Hồng Thọ, song bộ dạng hắn đã thay đổi rất nhiều, trên mặt và làn da lộ ra bên ngoài nổi lên từng đường gân xanh tối màu, bên trên còn có vân đen, toàn thân tràn đầy nguyên lực Hắc Ám, như người mà không phải người.
Đây là... Hắc ám hóa!
“Hắc ám hóa.”
Có người trực tiếp thốt lên thành tiếng. Mọi người nhìn dáng vẻ Diêu Hồng Thọ, gương mặt đấy khiếp sợ.
Lập tức không thèm che giấu sự chán ghét trong ánh mắt.
Ai ai gặp loài Hắc Ám cũng muốn tru diệt, đã vậy còn là Nhân tộc chủ động biến thành loài Hắc Ám, càng khiến người khác ghê tởm.
Đây chính là gian tế Nhân tộc chứ đâu!
Sinh ra làm người lại bỏ đi thân phận Nhân tộc, biến bản thân thành loài Hắc Ám, đắm mình trong trụy lạc.
Hơn nữa mọi người không hề quên, chính tên Diêu Hồng Thọ này dẫn loài Hắc Ám tới, mới khiến Dương thành rơi vào tuyệt cảnh. Nhất thời mọi người đều trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, hận không thể thiên đao vạn quả.
...
“Có phải ngươi ngạc nhiên lắm không!” Diêu Hồng Thọ cất lời.
Cả người hắn lóe lên hắc quang, nuốt trọn ngọn lửa trên cơ thể, từng luồng khói đen bốc lên, vết thương nhanh chóng khép lại.
“Í, không làm sao à?” Vương Đằng thấy cảnh tượng này, đồng tử không khỏi co lại.
Vừa rồi, một kích của hắn không hề nương tay, kết quả Diêu Hồng Thọ lại khôi phục nhanh chóng như vậy.
Năng lực hồi phục sau khi hắc hóa đúng là không thể khinh thường.
“Ta rất tò mò, vừa rồi làm sao ngươi tránh thoát được?” Diêu Hồng Thọ chậm rãi bò dậy từ dưới đất, hỏi.
“Muốn biết không?” Vương Đằng nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Hi hi không nói cho ngươi đâu.”
Diêu Hồng Thọ: “...”
“Rất nhanh thôi ta sẽ khiến ngươi không cười nổi nữa. Tiểu súc sinh, hôm nay không ai cứu được ngươi hết, ta phải băm thây ngươi thành trăm ngàn mảnh, báo thù cho con trai ta.” Ánh mắt hắn lạnh lẽo, gương mặt dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận