Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 862: Cho dù ngươi có muôn vàn vạn pháp, ta chỉ cần một viên gạch là phá vỡ nó!

“Thi đấu, bắt đầu.” Tư tế Thần điện hô.
Ầm!
Tư tế Thần điện vừa dứt lời, hai mươi mấy võ giả ở bốn phía lập tức bộc phát nguyên lực, xúm đến chỗ Vương Đằng.
Những võ giả này, có người cầm vũ khí trong tay, chiến đao, chiến kiếm, chiến phủ… còn nhiều nữa, thuộc tính nguyên lực cũng là mỗi người không giống nhau.
Trong chốc lát, hào quang nguyên lực khác màu bùng nổ trong đấu trường, nháy mắt đã bao phủ lấy Vương Đằng.
Đám người nước Hạ không khỏi chảy mồ hôi lạnh thay Vương Đằng, ánh mắt chăm chú nhìn đấu trường bên dưới.
Đột nhiên, chỉ thấy trong ánh hào quang tàn sát bừa bãi kia, một bóng người xông lên trời cao, hóa thành một cầu vồng.
Mà sau lưng hắn, mấy bóng người đuổi theo sát, có người chém ánh đao, ánh kiếm,… dội vào bóng người phía trước.
Đồng thời lại có mấy người bay lên phía trước, tiến hành ngăn cản.
Vương Đằng không thay đổi sắc mặt, thân hình loé lên, hóa thành tàn ảnh.
Phong Linh ý!
Giống như hoàn toàn hóa thành gió trong trời đất, không thể nắm bắt, toàn bộ đòn chém phía sau thất bại.
Trong mấy võ giả đằng trước, một võ giả của Liên Minh A Phi nắm chiến phủ trong tay, ngang nhiên bổ xuống, hai chùm ánh sáng màu vàng dày nặng hiện ra chỗ Vương Đằng.
Ầm!
Võ giả Liên Minh A Phi đó ngạc nhiên phát hiện, ánh rìu mà hắn chém ra đã bị Vương Đằng đập vỡ bằng một đòn, khuôn mặt đen của hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi, hai mắt mở lớn.
Lúc này, Vương Đằng biến mất tại chỗ, nhảy vào giữa mấy võ giả phía trước.
Hắn săn sóc võ giả Liên Minh A Phi vừa ra tay với hắn đầu tiên, cục gạch đập ra, thật sự đập vào mặt đối phương.
A!
Võ giả Liên Minh A Phi này là một người đàn ông da đen cao lớn, khuôn mặt của hắn bị một viên gạch đập vào, lập tức nổi lên một mảnh bọt nước.
Miệng và mũi của hắn bị đánh lệch, miệng lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Võ giả xung quanh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, lập tức bị làm cho giật mình.
Vương Đằng làm theo nguyên tắc giải quyết được một là một, không quan tâm tới những người khác, bắt lấy võ giả Liên Minh A Phi điên cuồng đập.
Viên gạch đập mạnh xuống phát ra tiếng cộp cộp.
Chỉ nghe âm thanh thôi đã khiến người ta đau cả đầu.
Đầu của người da đen cao lớn rất sắt đá, hắn không ngất xỉu ngay lập tức, nhưng đau đến không chịu nổi.
Hắn dùng chiến phủ trong tay chém ra để chống lại đòn tấn công của Vương Đằng, đồng thời hét lên: “Tại sao ngươi còn thất thần đứng đó, chờ hắn đánh bại cả đám chúng ta sao!”
Các võ giả khác phản ứng lập tức và nhằm về phía Vương Đằng một lần nữa.
Xuỳ!
Một võ giả tấn công bằng những móng vuốt sắc nhọn, vẽ ra nhiều trảo nhận màu vàng sắc nhọn trên không trung, đánh thẳng vào mặt Vương Đằng.
Có võ giả dùng chiến đao chém ngang, cũng có võ giả cầm đoản kiếm và tấn công Vương Đằng theo ba đường …
“Hừ!” Vương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, ra tay với tốc độ nhanh như điện, hắn chặn đánh bằng gạch.
Tay còn lại của hắn cũng không nhàn rỗi mà đấm ra, đánh nát ánh đao, dư kình đánh đối phương ra xa hơn mười mét.
Cùng lúc đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ trên người hắn.
Ngay sau khi tia sáng lạnh lẽo này xuất hiện, lập tức chia thành nhiều đường, nhằm thẳng vào một vài võ giả xung quanh.
Lưu Tinh chùy!
Leng keng!
Thứ vũ khí phân ra từ Lưu Tinh chùy va chạm với binh khí của những võ giả xung quanh, tạo ra từng đợt âm thanh kim loại va chạm và nổ bắn ra đốm lửa.
Thế này vẫn chưa đủ, niệm lực tinh thần của Vương Đằng lại cuộn lên, phi đao giấu trên giày chiến ở cẳng chân đồng thời dâng lên, hóa thành tàn ảnh trên không trung, triền đấu với một đám võ giả vọt tới từ phía sau.
Vẻ mặt mọi người hoảng sợ.
Đây là thủ đoạn của thần niệm sư sao, một mình một người chống lại hơn hai mươi người cũng không rơi vào thế yếu, tưởng chừng như là bật hack.
Trong khán phòng của nước Nghê Hồng, sắc mặt của Kana khẽ biến, lúc này nàng chứng kiến Vương Đằng thi triển phi đao, nàng hiểu rằng trước đó trong lúc chiến đấu với nàng, Vương Đằng nhất định đã nương tay.
Nếu không, khi phi đao này bay ra, nàng hoàn toàn không có cách nào chống lại.
Vào lúc này, chỉ còn lại một mình võ giả Liên Minh A Phi đối mặt với Vương Đằng, trán hắn đã chảy ra đầy mồ hôi lạnh.
Trên bầu trời, hắn không khỏi lui về phía sau một bước.
Vương Đằng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng đều với hắn, sau đó cả người biến mất tại chỗ.
Đồng tử của võ giả Liên Minh A Phi co lại, hắn nhanh chóng rút lui.
Bụp!
Đột nhiên, hắn cảm thấy phần gáy đau nhói, đầu óc trở nên chậm chạp.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó là mấy phát gạch điên cuồng đánh xuống, cuối cùng võ giả Liên Minh A Phi này cũng không thể cầm cự được nữa, hai mắt trắng dã, ngất xỉu.
Ầm một tiếng, hắn đập thẳng xuống đất, nảy lên hai lần, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Vương Đằng cũng lười để ý tới người này, nhưng tư tế Thần điện không khỏi liếc hắn.
Lúc này, trên cái đầu đen thui lộ ra vài cục u lớn, rất bắt mắt, hai người không thể nhìn thẳng.
Thật là một cái đầu đen thê thảm!
Tư tế Thần điện lắc đầu nhìn về phía bầu trời, bỗng dưng nhíu mày, thấy một bóng người khác từ trên trời rơi xuống.
Ầm một tiếng, bóng người ấy giống như võ giả Liên Minh A Phi trước đó, đầu đầy cục u, đã hôn mê từ lâu.
“Người thứ hai!”
Tư tế Thần điện nhắc một tiếng trong lòng.
Xem ra chỉ dựa vào số lượng, những võ giả này không thể làm khó được Vương Đằng. Hắn đột nhiên rất muốn xem Vương Đằng phải mất bao lâu mới có thể giải quyết hết tất cả võ giả?
Trên bầu trời, Vương Đằng dạo quanh giữa các võ giả, liên tục vung gạch ra, lần nào cũng trúng đích.
Mục tiêu cuối cùng của Vương Đằng là cắt lông cừu, cho nên hắn xuống tay rất có chừng mực, không để đối phương lập tức ngất xỉu ngay.
Còn chuyện giữ chừng mực thế nào, chỉ có thể nói là – quen tay hay việc!
Hắn không có bất cứ kỹ xảo nào trong việc này, đánh nhiều tự nhiên sẽ làm được.
Bành!
“Người thứ ba!” Tư tế Thần điện lẩm nhẩm trong lòng.
Hết bóng người này đến bóng người khác từ trên trời rơi xuống, võ giả từ khắp các quốc gia đều sững sờ.
Đây là thi đấu hay đánh chuột đất vậy??
Những võ giả này đến làm trò cười à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận