Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 744: Chuyện của người thông minh có thể bị người hố sao? (2)

Cả người Diệp Cực Tinh chấn động, nguyên lực trong cơ thể dao động, muốn phá vỡ lớp băng này.
Nhưng hắn phát hiện lớp băng vô cùng khó đối phó, cứ như ung nhọt gắn với xương, có thể dựa vào nguyên lực của hắn để xâm nhập vào cơ thể hắn, ý lạnh thấm sâu vào xương tủy, khiến hắn không nhịn được mà rùng mình.
“Trúng chiêu rồi!” Sắc mặt Diệp Cực Tinh khó coi, thử các cách khác nhau, lại chỉ có thể tạm thời làm chậm sự bao phủ của ý lạnh, nhưng cánh tay này của hắn tiêu rồi, căn bản không động đậy được.
“Ha ha ha!” Tiếng cười của cự mãng biển sâu truyền đến: “Nhân loại, xem ngươi có thể ngăn được bao lâu!”
Vừa dứt lời, sát ý trong mắt nó bùng nổ, cơ thể to lớn chợt chuyển động, lao ra nhanh như chớp, quấn đến chỗ Diệp Cực Tinh.
Dựa vào uy thế kinh khủng kia, dù là cường giả cấp Chiến Tướng bị quấn lấy cũng lành ít dữ nhiều.
Đáy lòng Diệp Cực Tinh chấn động, hắn giẫm chân, cơ thể bỗng dưng vút lên cao.
Hú!
Cự mãng biển sâu gầm rú, thân nó lượn một vòng, xông về trước đuổi theo bóng lưng Diệp Cực Tinh sít sao.
Ầm!
Nhưng lúc này một tấm lưới nguyên lực khổng lồ đột nhiên phủ xuống từ trên trời.
Ánh mắt cự mãng biển sâu đầy ngạc nhiên, tránh không kịp bị mắc vào trong lưới lớn.
Mạng nhện!
Đây là lưới nguyên lực Vương Đằng dệt bằng kỹ năng tơ nhện có được từ trên thân nhện độc sáu mắt.
Bắt rắn kiểu gì dễ nhất?
Đương nhiên là lưới rồi!
Lúc Vương Đằng nhìn con cự mãng biển sâu, trong đầu đã nảy ra cách này, thế là trước khi tham gia trận chiến, Vương Đằng đã truyền âm cho Diệp Cực Tinh, nói ra tính toán của mình, muốn hắn phối hợp.
Mà hai người Vương Đằng và Vương Đại Pháo nhân lúc cự mãng biển sâu không để ý đến không trung, ẩn giấu thật kỹ, lẳng lặng đan lưới nguyên lực.
Dựa vào tinh thần lực của hắn, khống chế nguyên lực đan thành tấm lưới lớn một cách chính xác thật sự dễ như trở bàn tay, không cần nhiều thời gian!
Hú!
Con cự mãng biển sâu kia điên cuồng phẫn nộ gào, nó vốn nghĩ rằng thắng chắc rồi, lập tức có thể giết một cường giả nhân loại, kết quả nào ngờ nó rơi vào bẫy của nhân loại.
Nó điên cuồng vặn vẹo thân thể, đập vào lưới nguyên lực, vùng vẫy muốn thoát khỏi đây.
Nhưng lưới nguyên lực này cực kỳ kiên cố, với lại bên trên còn có từng ngọn lửa màu xanh. Thân thể nó vừa dính đến ngọn lửa màu xanh đã vang lên tiếng xèo xèo, khiến thân nó vô cùng đau đớn, ánh mắt lạnh băng bất giác lộ ra vẻ hoảng hốt.
“Chết tiệt, đây là lửa gì?”
“Lửa dùng để nướng ngươi.” Một tràng cười khẽ truyền đến.
Cự mãng biển sâu chuyển động đầu rắn nhìn theo giọng nói, đôi con ngươi dựng thẳng đầy sát ý nhìn Vương Đằng chằm chằm, phẫn nộ gào lên: “Là ngươi!”
“Ha ha ha, chiêu dẫn rắn vào lưới này thế nào? Dù ngươi có xảo quyệt như cáo cũng không thể địch lại kế hoạch của chú em họ Vương ta đâu!” Vương Đại Pháo đắc ý cười to, nói.
Vương Đằng bất giác gật đầu, nói hay lắm!
“… Nói về thủ đoạn bẫy người thì hắn chuyên nghiệp lắm.” Vương Đại Pháo lại nói.
Vương Đằng: “…”
Mẹ nó chứ, tuyệt giao!
Bẫy người là sao?
Vương Đằng hắn là loại người đó sao?
Đây gọi là sách lược đấy, được chưa, gì mà bẫy người, chuyện của người thông minh có thể gọi là bẫy người sao?
Thật không thể nói lý!
Vương Đằng liếc nhìn Vương Đại Pháo, ánh mắt chợt trở nên nguy hiểm.
Vương Đại Pháo không hề cảm nhận được, nhưng bỗng dưng hắn rùng mình, cảm thấy có luồng ác ý đang bao phủ hắn. Khi quay đầu lại nhìn, Vương Đằng đã thu lại ánh mắt như không có chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Cực Tinh kỳ lạ, hắn cảm thấy Vương Đại Pháo nói cũng có lý lắm.
Nhóc con này rất âm hiểm!
“Đê tiện!” Cự mãng biển sâu phẫn nộ gào lên, nó không cam lòng chấp nhận số mệnh này, nhịn cơn đau dữ dội va đập vào tấm lưới, muốn thoát khỏi sự trói buộc.
“Anh Vương, quán chủ Diệp, kéo căng lưới, chúng ta thu lưới!” Vương Đằng thấy cự mãng biển sâu càng vùng vẫy dữ dội, đột nhiên xông lên nói với hai người Vương Đại Pháo.
“Ừm!” Vương Đại Pháo đồng ý, kéo chặt lưới trong tay.
Diệp Cực Tinh không nói nhảm, tuy một tay bị đông cứng, nhưng tay còn lại thì không hề gì, bất chợt dùng sức kéo chặt lưới lớn.
Lúc này ba góc lưới nguyên lực kia trong tay ba người, ba người cùng dốc sức, cả tấm lưới cũng co chặt lại vào trong.
Mà cự mãng biển sâu không cam lòng, vùng vẫy điên cuồng, sức lực to lớn kia làm lưới nguyên lực gồ lên bốn phía, cái đầu khổng lồ của nó muốn chui ra từ khe hở của tấm lưới lớn, nhưng sức mạnh của ba người Vương Đằng cũng đâu thể xem thường.
Nhất là Vương Đằng, dựa vào sức mạnh của Cổ Thần thân, lực lượng của hắn đã vượt xa cấp Chiến Tướng thập nhị tinh rồi.
Bỗng dưng hắn hét to, sức mạnh trong cơ thể thoáng chốc đã bùng nổ.
Lưới nguyên lực chợt co lại đến cực hạn.
Cự mãng biển sâu đau đớn gào lên, cả thân thể bị vặn thành nùi, bị trói chặt trong lưới lớn, chẳng thể động đậy.
Đầu nó mắc trong ô lưới càng hài hước lạ thường.
Ngọn lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bùng lên trên lưới nguyên lực, quấn quanh con cự mãng biển sâu, đốt cháy nguyên lực và cơ thể nó, khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Hai người Diệp Cực Tinh và Vương Đại Pháo đều trợn mắt há mồm.
“Vậy là xong rồi?”
Hai người cảm thấy không thể tin nổi, hải thú cấp Lãnh Chúa trung vị thập nhị tinh mạnh như vậy lại cứ như một con giun, con kiến tép riu trong tay Vương Đằng.
Diệp Cực Tinh hít sâu một hơi, không biết hắn chém giết với con cự mãng biển sâu này bao lâu rồi mà vẫn không làm gì được đối phương, kết quả Vương Đằng vừa ra tay đã kết thúc trận đấu ngay tắp lự.
Chẳng lẽ càng âm hiểm càng mạnh là thật?
Bỗng dưng hắn cảm thấy não thật sự là đồ tốt, nhưng có người méo có, ví như người trước mắt đây…
Nghĩ vậy, Diệp Cực Tinh liếc nhìn sang Vương Đại Pháo.
Lúc này Vương Đại Pháo cũng há hốc miệng, sững sờ nhìn Vương Đằng, trông cứ như thằng đần.
Mà mấy người Đàm Đài Tuyền và Tổng đốc Giang cũng thấy tình hình bên này, ai cũng trợn tròn mắt, cảm thấy như ảo giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận