Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 731: Võ giả, bảo vệ một phương bình an! (2)

Trong màn hình, cả một thành phố phồn hoa đã chìm trong đổ nát, lửa cháy liên miên, sóng biển cuộn trào, lũ hải thú đáng sợ càn quét thành phố, máu đỏ nhuộm thắm đất đai, tiếng gầm thét vang vọng tứ phía khiến người ta phải đinh tai nhức óc…
Hình ảnh trong màn hình ấy quá đỗi khốc liệt, đánh sâu vào đôi mắt mỗi người.
Chỉ trong phút chốc, khắp các nơi trên đất nước đã bùng lên tiếng nghị luận.
“Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy??”
“Đó là Đông Hải!!!”
“Ta nhìn thấy tháp Đông Châu, đúng là Đông Hải rồi!!”
“Có hải thú xâm lược Đông Hải, đây… rốt cuộc chuyện quái gì xảy ra vậy??”
“Đáng sợ quá, đó là tinh thú trong biển ư? Chúng gớm ghiếc, khổng lồ và đáng sợ như thế ư!!”
“Tinh thú vẫn luôn hòa thuận với chúng ta cơ mà, tại sao chúng lại đột nhiên xông vào thành phố như vậy, tận thế sắp đến rồi sao?”
...
Toàn bộ Hạ quốc rơi vào cơn khủng hoảng, phụ nữ và trẻ em khóc lóc, đàn ông thì tái mét mặt…
Nhưng lúc này, có võ giả đứng lên, cũng có cường giả bay lên không trung trước mắt mọi người, hùng hồn nói: “Các vị, như mọi người đã thấy, Đông Hải đang rơi vào thảm họa trước nay chưa từng có, tinh thú dưới biển xông lên bờ, thành phố tan hoang!”
“Nhưng ta muốn cho mọi người hiểu rằng đây mới là bộ mặt thật của thời đại võ đạo. Chúng ta có cơ hội trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với những mối hiểm nguy khủng khiếp có thể xảy đến bất cứ lúc nào.”
“Trước đây có võ giả bảo vệ, ngăn chặn toàn bộ nguy hiểm ở bên ngoài thành phố, hay thậm chí tiêu diệt chúng ở những nơi không ai biết đến, để mọi người có thể hưởng cuộc sống an bình và yên ổn, nhưng giấy chẳng thể gói mãi được lửa, giờ chính là lúc để mọi người biết được toàn bộ sự thật.”
“Tất cả những gì mọi người thấy chính là sự thật tàn khốc nhất, các võ giả ở Đông Hải đang vật lộn để chiến đấu với lũ hải thú.”
“Trận chiến này là trận chiến đầu tiên giữa nhân loại và hải thú.”
“Thắng, thì Đông Hải còn, bại, thì Đông Hải mất!”
“Mọi người, đã đến lúc mọi người mở to mắt, để chứng kiến thời đại võ đạo chân thực này!”
...
Trên khắp Hạ quốc, cảnh tượng tương tự nhiều không kể xiết.
Tổng đốc của mỗi thành phố, hội trưởng hiệp hội võ đạo, cục trưởng cục Giáo dục, quán chủ võ quán và những cường giả võ đạo đều đứng lên, sau khi nói xong những lời thống thiết đó, họ nán lại cùng mọi người theo dõi cuộc chiến ở Đông Hải.
Những người nên đi thì đã đi, còn họ vẫn phải ở đây để canh giữ thành phố phòng ngừa những tình huống bất ngờ!
Toàn bộ những người thường đều chìm vào im lặng.
Tất cả những ký ức trong quá khứ lần lượt hiện lên khiến họ phải bàng hoàng.
Bảo sao cả nước lại ra sức phổ biến võ đạo, bảo sao cuộc thi võ đạo đầu tiên lại được phát sóng toàn quốc…
Thực ra các manh mối đã sớm được hé lộ, nhưng chúng chỉ tồn tại một thời gian ngắn trên internet trước khi bị xóa bỏ, nên ai cũng cho đó là thông tin đồn vô căn cứ.
Giờ đây, khi sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt thì tất cả mới bừng tỉnh.
Những hình ảnh về cuộc chiến ở Đông Hải ghim sâu vào tâm trí họ, khiến họ sợ hãi, họ những mong tất cả chỉ là cơn ác mộng, song cuối cùng vẫn buộc phải chấp nhận.
Rất nhiều người oán trách các cường giả võ đạo giấu nhẹm đi mọi chuyện, nhưng khi nỗi oán trách dâng lên thì họ lại cảm thấy bất lực và thậm chí cả xấu hổ.
Có biết trước thì họ có thể làm được gì?
Người thường có thể ngăn cản những thứ đó hay sao?
Nếu biết trước những mối nguy hiểm ấy, liệu còn bao nhiêu người muốn trở thành võ giả nữa?
Võ giả là hàng rào ngăn chặn tất cả những hiểm họa cho người thường, để họ có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn và bình yên, họ có tư cách gì mà chỉ trích? Lại có lập trường gì để oán trách?
Giờ phút này, trong hình ảnh chiến trường Đông Hải, vô số võ giả đã rơi vào miệng hải thú, cảnh tượng ấy không ngừng minh chứng cho câu nói.
Võ giả, bảo vệ một phương bình an!
Trong khi khắp nơi trên Hạ quốc đang chăm chú theo dõi cuộc chiến khốc liệt này, thì ở Đông Hải, cuộc so đấu về khí thế giữa những vị cường giả cấp Chiến Tướng và hải thú cũng đến thời khắc quan trọng nhất.
Số lượng lớn hải thú đã trở thành lợi thế giúp chúng ngưng tụ ra khí thế cực kỳ khổng lồ.
Ngược lại, Đàm Đài Tuyền, Tổng đốc Giang và mấy người cấp Chiến Tướng khác tỏ ra khó khăn hơn, họ liên tục bị đẩy lùi bởi luồng khí thế này.
Một bước, hai bước, ba bước…
Họ đã lùi ba bước liên tục, khoảng cách tưởng như ngắn ngủi lại cho thấy rõ sự chênh lệch rất xa.
“Nhân loại, chết đi!”
Tiếng gầm thét của hải thú cấp Lãnh Chúa vọng về từ phía ra, chấn động cả không trung.
Đã có rất nhiều võ giả sơ giai buộc phải rút lui với vẻ mặt tái nhợt, họ không thể chịu được khí thế áp đảo hung hãn ấy.
Nỗi tuyệt vọng trong thâm tâm ngày càng mãnh liệt.
Nhân loại, không thể ngăn cản hải thú được thật ư?
Hay là bỏ chạy, bỏ chạy thật xa, chí ít còn giữ được mạng sống!
Núi còn đây, sợ gì không có củi đốt!
Chỉ cần còn sống là còn hy vọng!
Vả lại, không phải chỉ rút lui ba trăm mét thôi sao, lãnh thổ của nhân loại còn rất rộng lớn, cường giả võ đạo tập trung hầu hết ở lục địa, chỉ cần giữ được tính mạng, sau này còn cơ hội phản công giành lại Đông Hải!
Suy nghĩ ấy bất giác xuất hiện trong tâm trí của mọi người.
Đứng trước lằn ranh sống chết, đó là bản tính của con người!
Đúng lúc này, một tiếng huýt gió từ xa xôi xé gió vọng về.
Ban đầu không rõ lắm, nhưng nhoắng cái đã đến sát bên bờ biển, bên trong đó dường như ẩn chứa sức mạnh của lôi đình, ầm ầm giáng xuống từ trời cao.
“Một đám súc sinh, cớ gì phải sợ!”
“Nhân loại, thà chết chứ không lùi bước, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!”
“Giết!”
Một tiếng thét lạnh tanh vang dội trên bầu trời.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế vượt qua cả cấp Chiến Tướng thông thường gia nhập vào trong khí thế của phe nhân loại.
Uỳnh!
Khí thế của lũ hải thú bị đẩy ra mấy mét.
Mấy người Đàm Đài Tuyền và Tổng đốc Giang sững sờ, trong mắt họ hiện lên một tia sáng.
“Vương Đằng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận