Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 681: Thị trấn Khôi Thạch.

Ba tên Huyết tộc còn lại hơi thẫn thờ, cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Vương Đằng với sắc mặt kinh ngạc.
Loài Hỗn Huyết này sao lại biết kỹ năng thiên phú chỉ có Huyết tộc bọn nó có được, thậm chí còn dùng ngược lại trên người bọn nó.
“Người chết biết nhiều thế làm gì.” Vương Đằng liếc nhìn bọn nó, ánh mắt lạnh lùng.
Sắc mặt bốn Huyết tộc kinh hãi, không nghĩ ngợi, gì vội vàng lùi về sau.
“Nếu ngươi giết chúng ta, tất cả loài Thuần Huyết đều sẽ xem ngươi là kẻ địch chung, phải giết ngươi mới thoải mái.” Huyết tộc cầm đầu vừa bỏ chạy, vừa lớn tiếng nói.
“Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, giết chết các ngươi, ai biết là do ta làm chứ?” Vương Đằng đứng yên tại chỗ, chế giễu.
“Ngươi… ngươi…” Huyết tộc dẫn đầu lập tức cạn lời, cảm thấy lời nói của loài Hỗn Huyết này rất có lý, nó lại không thể phản bác.
Nó tuyệt đối không ngờ rằng, thật sự có loài Hỗn Huyết dám giết chết loài Thuần Huyết.
Thằng cha này chắc chắn là một kẻ điên!
Thế là bọn nó tăng nhanh tốc độ bỏ chạy, cũng dùng ra hết sức lực bú sữa, chỉ muốn nhanh chóng rời xa tên điên này.
“Xoẹt!”
Đột nhiên, bốn loài Hắc Ám đang bỏ chạy thì toàn thân chấn động, một đoá hoa máu bắn ra từ huyệt thái dương của bọn nó.
Cơ thể bọn nó cứng đờ, gương mặt biểu lộ vẻ nghi hoặc, đột ngột ngã xuống đất, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
“Đối với tất cả nhân tố không xác định, ta càng thích trực tiếp diệt trừ!”
Sắc mặt Vương Đằng thản nhiên, duỗi tay ra, một vệt sáng rơi vào trong tay hắn, đó chính là Lưu Tinh chuỳ!
Mấy bong bóng thuộc tính rơi ra trên mắt đất, bị hắn nhặt lấy.
“Nguyên lực Hắc Ám x60”
“Nguyên lực Hắc Ám x140”
“Tinh thần x80”
“Nguyên lực Hắc Ám x145”
“Tinh thần x120”
“Hoặc Tâm x25”
...
Ánh mắt Vương Đằng loé, thân thể chậm rãi biến hoá, biến thành một hình dáng khác trong chớp mắt, rồi nói với Tử Dạ: “Từ bây giờ, gọi ta là Tử tước Snow!”
Tử Dạ trừng to mắt, nhìn Vương Đằng đã thay đổi hoàn toàn hình dáng, ánh mắt mang vẻ kinh ngạc sâu đậm, đi vòng quanh Vương Đằng mấy vòng.
“Được rồi được rồi, quay đến mức đầu ta choáng váng rồi.” Vương Đằng bực dọc nói.
“Ò.” Tử Dạ dừng lại trước mặt hắn.
“Sau này gọi ta là Tử tước Snow, nhớ chưa?” Vương Đằng dặn dò lần nữa.
“Ừm!” Tử Dạ gật đầu.
Lúc này Vương Đằng mới hài lòng vỗ đầu nàng, quay đầu đi đến trước mặt thi thể của bốn Huyết tộc, lấy chiếc nhẫn đỏ tươi từ trên tay Tử tước Snow xuống.
Vừa rồi, thông qua kỹ năng Hoặc Tâm, hắn biết được, mấy Huyết tộc này vốn không phải chỉ đơn thuần đến đây đi săn, mà là vì bảo tàng của một vị thuỷ tổ Huyết tộc nào đó để lại từ mấy vạn năm trước.
Đến đây, không thể không nhắc đến một chút, đại đa số Huyết tộc đều có đam mê cất giấu các loại bảo vật vào một xó xỉnh âm u, đồng thời cũng vô cùng hứng thú với việc đi tìm kiếm những bảo vật của người đi trước để lại.
Đương nhiên, hầu hết mọi sinh vật đều yêu thích tìm kiếm bảo vật. Đây là chuyện vui vừa kích thích lại có thể phát tài.
Ánh mắt Vương Đằng chợt loé, tinh thần lực thăm dò vào trong chiếc nhẫn đỏ tươi nhân đã biến thành vật vô chủ khi Tử tước Snow tử vong. Hắn càn quét qua một lượt bên trong, lấy ra một cuộn da thú cũ kỹ.
Hắn lật ra xem thử, bên trên là thể chữ cổ xưa phức tạp, có vẻ u nhã mà phức tạp.
Vấn đề là, Vương Đằng không biết một chữ nào.
Đây không phải là tiếng Hắc Ám thường thấy.
Hắn lắc đầu, thu nó lại, quyết định có cơ hội sẽ phiên dịch lại xem sao. Còn về cái gọi là bảo tàng của thuỷ tổ Huyết tộc, trên thực tế không có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn, suy cho cùng hắn cũng không phải là Huyết tộc.
Nhiệm vụ khẩn cấp vẫn là tìm kiếm đường về nhà!
Tiếp sau đó, hắn lại lục soát cơ thể của bốn loài Hắc Ám Huyết tộc. Ngoài một vài tinh thạch màu đen, thì không còn thứ gì đáng tiền, thậm chí ba Huyết tộc còn lại đến cả nhẫn không gian cũng không có, đúng là quỷ nghèo.
“Đây chắc chính là nguyên thạch Hắc Ám rồi.” Vương Đằng chơi đùa mấy viên tinh thạch màu đen trong tay, cảm nhận được nguyên lực Hắc Ám trong đó, lẩm bẩm tự nhủ.
Nhìn mấy lượt đã mất đi hứng thú, hắn xác định không bỏ sót thứ gì, thì cong ngón tay búng một cái, ngọn lửa màu xanh lá rơi lên trên thi thể của bốn Huyết tộc, lập tức nuốt chửng bọn chúng, chưa được một lát đã thiêu rụi, đến cả một mảnh xương vụn cũng không sót lại.
Lửa của thiên địa, mạnh mẽ như thế đấy!
“Đi thôi!” Vương Đằng lại xách cổ áo Tử Dạ, bay vút lên bầu trời, bay theo phương hướng mà cái tên gọi là Snow đã khai báo trước đó.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, một thị trấn đã hiện ra trước mắt hắn, thình lình chính là thị trấn Khôi Thạch trong lời nói của Snow.
Thị trấn này bất kể tường bao hay kiến trúc, đều được tạo ra từ một loại đá tảng màu xám tro, phong cách đặc biệt, cái tên của thị trấn nhỏ này chắc hẳn là có được vì đây.
Mà nhà cửa thị trấn vốn đều là loại kiến trúc lâu đài đá, Vương Đằng hướng mắt nhìn quanh, không thấy bóng người nào, rõ ràng có hơi tiêu điều lạnh lẽo.
Vương Đằng đáp xuống bên ngoài trấn, rảo bước đi về phía thị trấn Khôi Thạch.
Tuy rằng trong trấn thưa thớt nhân khí, nhưng ngoài cổng lớn vẫn có loài Hắc Ám canh gác.
Mấy loài Hắc Ám nhìn thấy Tử tước Snow do Vương Đằng biến hoá thành, ánh mắt loé lên vẻ kì dị, nhưng vẫn đặt tay lên ngực, thực hiện một loại lễ nghi đặc thù của Huyết tộc, cung kính nói: “Tử tước đại nhân!”
“Ừm!” Vương Đằng đã tìm hiểu rõ tính cách của Snow, lập tức gật đầu lạnh lùng, bày ra đủ uy phong của Tử tước đại nhân, sau đó thản nhiên đi qua trước mặt đám Huyết tộc.
Tử Dạ giống như một nô lệ nhỏ, theo sát sau lưng Vương Đằng, cúi đầu đi theo sát nút.
Lúc vừa rời khỏi rừng rậm, nàng vẫn chưa hề sợ hãi, nhưng lúc này đến một hoàn cảnh cực kỳ xa lạ, đồng thời sau khi gặp được thêm nhiều loài Hắc Ám hơn, nàng có hơi thấp thỏm không yên.
Cho nên, dáng vẻ của nàng lúc này cũng không hoàn toàn chỉ là giả vờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận