Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 437: Tên này kinh khủng như vậy, nhất định không thể giữ lại

Vương Đằng mặt lạnh như băng, chiến đao xuất hiện trong tay, chém ra một đao.
Đao thế phủ xuống.
Hai con loài Hắc Ám nhanh chóng né tránh, thấy Vương Đằng xuất đao là lập tức cách xa ra.
Nhưng đúng lúc này, không gian trước người chúng nó chợt chấn động, một vệt lưu quang đột nhiên xuất hiện, chia thành hai luồng quang mang xuyên qua trái tim của hai con loài Hắc Ám.
Chúng nó trợn tròn mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã lập tức mất mạng.
Vương Đằng không buồn quan tâm bong bóng thuộc tính mà chúng rớt xuống, trực tiếp vọt qua trước mặt chúng.
...
Tình hình bên phía Qua Lâm đang cực kỳ nguy hiểm. Bản thân hắn bị trọng thương, không thể ngăn cản công kích của đối phương, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.
Con loài Hắc Ám kia cầm trong tay trường mâu, đầu mâu lóe lên hàn mang, như mưa sa ập xuống người Qua Lâm.
Một lá chắn hỏa diễm ngưng tụ ra trước mặt Qua Lâm.
Uỳnh!
Dưới sự đánh phá của đối phương, lá chắn hỏa diễm lập tức tan vỡ thành từng mảnh.
“Lão già đi chết đi!” Con loài Hắc Ám kia đã giết đến trước người Qua Lâm, nhe răng nhếch miệng cười, trường mâu trong tay đâm ra.
Dương vương và viện trưởng Dương đều sốt sắng nhưng lại không thể thoát thân.
“Các ngươi không cứu được hắn đâu.” Ma tướng tám tay nở nụ cười đắc ý.
Song còn chưa dứt lời, một tiếng gầm cuồn cuộn truyền đến, khiến biểu cảm trên gương mặt hắn lập tức cứng lại.
“Chết đi!”
Chỉ thấy một cỗ đao mang ngang trời chém tới, ánh đao trắng xóa chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Con loài Hắc Ám kia biến sắc, vội vàng lui lại.
Đáng tiếc đã muộn.
Đao thế kinh khủng kia trực tiếp khóa chặt nó, như dòi trong xương, như bóng với hình, từ trên cao chém xuống.
Uỳnh!
Đao khí che trời, ánh đao rơi xuống đỉnh đầu loài Hắc Ám, trực tiếp chém đôi người nó.
Á!
Một tiếng hét thảm vang lên, hai nửa cơ thể loài Hắc Ám cùng với máu tươi tung tóe trên mặt đất.
“Lại là hắn! Lại là hắn!” Nụ cười trên mặt Ma tướng tám tay cứng đờ rồi biến mất trong nháy mắt, sắc mặt cực kỳ âm trầm, trong lòng giận dữ, tức tối siết chặt vũ khí trong tay, gân xanh nhô lên khắp nơi trên trán và trên tám cánh tay.
Tức chết mất!
Qua Lâm nhìn người tới, vẻ mặt tươi cười, cơ thể đã không trụ nổi nữa, rơi xuống dưới, trận pháp chưa hoàn thành hầu như sắp tan vỡ.
“Sư phụ!” Vương Đằng đỡ lấy hắn, lo lắng nói.
“Mau, đại trận sắp tan biến rồi.” Trong mắt Qua Lâm toát lên sự kỳ vọng, giọng nói yếu ớt.
“Yên tâm đi sư phụ. Tiếp theo cứ giao cho ta!” Vương Đằng trịnh trọng gật đầu.
Trên chiến trường, mọi người đều chiến đấu phần mình, cường giả với cường giả, võ giả cấp thấp với loài Hắc Ám cấp thấp.
Như võ giả cấp Chiến Binh thất tinh, bát tinh, thậm chí cửu tinh, số lượng ít, bình thường đều là bắt cặp một đối một chém giết, bị đối phương cầm chân, khó mà tránh thoát được.
Mà vừa rồi khi Qua Lâm trúng chiêu, có hai cường giả cấp Chiến Binh lục tinh dùng hết toàn lực mới rút ra được, chạy về phía này hỗ trợ Qua Lâm.
Vương Đằng giao Qua Lâm cho võ giả chạy tới, phần mình thì ngồi xếp bằng giữa trận pháp.
Mọi người thấy cảnh tượng này không khỏi nghi hoặc.
“Vương Đằng muốn làm gì?”
“Hắn là đệ tử của đại sư Qua Lâm, lẽ nào…”
Dường như nghĩ đến điều gì, rất nhiều người đều khiếp sợ mở to mắt, trong đầu không khỏi hiện lên một suy đoán.
“Hắn muốn thay đại sư Qua Lâm hoàn thành trận pháp chưa xong.”
Suy đoán này vừa nổ ra, mọi người đều bất giác nuốt nước miếng.
Vừa rồi trong chiến đấu, Vương Đằng đã cho thấy tu vi võ đạo kinh khủng. Tuổi còn trẻ đã đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh, đao kiếm song tuyệt, giết loài Hắc Ám đếm không xuể, cuối cùng còn đánh chết Diêu Hồng Thọ cấp Chiến Binh lục tinh thông qua hắc hóa trở lên cường đại hơn rất nhiều.
Nói hắn là yêu nghiệt cũng không quá đáng.
Mà giờ xem ra, dường như hắn còn có cảnh giới phù văn sư không tầm thường, nếu không thì sao có thể tiếp nhận pháp trận trông cực kỳ cao cấp mà đại sư Qua Lâm nắm giữ.
“Linh Huyên, cảnh giới phù văn sư của hắn ở trình độ nào?” Lý Dung Tuyết đang khôi phục nguyên lực, chợt cất tiếng hỏi Tô Linh Huyên bên cạnh.
Tô Linh Vân và Lưu Tinh Huy cách đó không xa duy trì pháp trận phòng ngự, thậm chí đám người Vạn Phi Phượng, Đông Phương Du cũng ở cách đó không xa, nghe được câu hỏi của Lý Dung Tuyết đều nhìn về phía Tô Linh Huyên, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Tô Linh Huyên vừa thấy Vương Đằng đã cứu được Qua Lâm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy Vương Đằng tiếp nhận trận pháp mà Qua Lâm lập ra, không khỏi ngạc nhiên ngây người. Sau khi nghe được câu hỏi của Lý Dung Tuyết, nàng bất giác nói ra: “Trước khi kiểm tra vẫn còn là phù văn sư trung cấp, sau đó cũng không kiểm tra lại nữa. Nhưng sư phụ nói sư huynh tiến bộ thần tốc, có lẽ...”
Đám người Lý Dung Tuyết lập tức hít sâu một hơi.
Có lẽ cái gì? Tô Linh Huyên không nhiều lời nhưng mọi người đều đoán được.
Có lẽ Vương Đăng đã đạt đến phù văn sư cao cấp rồi, thậm chí cách cấp đại sư không còn xa nữa.
Về phần đã thật sự đạt đến cấp bậc đại sư hay chưa, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới. Tồn tại thuộc cấp bậc đó không phải người nào cũng có thể tùy tiện đạt tới được. Tuy Vương Đằng là một thiên tài nhưng tuổi vẫn còn quá trẻ, sau đó chắc cũng có thể đạt được nhưng không phải bây giờ.
Tuy vậy nhưng mọi người cũng đã cảm thấy rất khó tin rồi.
Rốt cuộc tên Vương Đằng này yêu nghiệt tới mức nào?
Lưu Tinh Huy rất có thiên phú về phù văn, thường được người ta gọi là thiên tài. Với Vương Đằng xuất sắc hơn, trong lòng hắn khó tránh khỏi đố kỵ. Nhưng giờ hắn lại thấy cả người lạnh run, rốt cuộc mình đang so bì với tồn tại gì vậy?
Tên này vốn không phải người mà!
Hơn nữa tu vi võ đạo của Vương Đằng cao như vậy, e rằng ngay cả cha hắn cũng không đánh lại được. Sau này không thể tìm hắn gây sự nữa, nếu không hậu quả...
Chỉ cần tưởng tượng thôi Lưu Tinh Huy cũng thấy rùng mình rồi, quá đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận