Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1262: Sinh mệnh ở chỗ tìm đường chết!

Thiên phú cấp Thánh!
Mỗi một người có được thiên phú cấp Thánh, đều có khả năng thăng lên đến cấp Bất Hủ, thậm chí là cấp bậc cao hơn!
Vương Đằng lại có loại thiên phú này!
Nhưng tại sao trước kia không bộc lộ ra?
Hắn vẫn luôn giấu giếm à?
Hay là vừa rồi hắn đã thu hoạch được cơ duyên gì mà mình không biết, từ đó khiến thiên phú đạt đến được cấp Thánh!
Tình huống thứ hai gần như là điều không thể xuất hiện. Chưa từng có ai thu hoạch được cơ duyên thế này trong vũ trụ hư cấu cả, nhưng tất cả đều quá trùng hợp!
Phong Thần điểu có thiên phú cấp Thánh vừa xuất hiện, Vương Đằng bèn có được thiên phú cấp Thánh. Làm thế nào khiến nó không nảy sinh liên tưởng được.
“Ể, hoá ra ta có thiên phú cấp Thánh sao? Khó trách ta cứ cảm thấy mình rất thiên tài, quả nhiên thiên phú của ta rất cao nha!” Vương Đằng bắt đầu giả mù sa mưa, giống như từ lúc bắt đầu hắn đã có được loại thiên phú này, chỉ không biết thiên phú này cao bao nhiêu mà thôi.
“...” Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn căn bản không tin lời nói của Vương Đằng, nó ở cùng với Vương Đằng lâu như vậy rồi, đã sớm hiểu rõ con người Vương Đằng.
Trong miệng của tên này căn bản không có mấy lời chân thật, trơn trượt như một con cá nheo.
Thậm chí, ngay cả nó là người bạn thân thiết nhất cũng muốn lừa.
Viên Cổn Cổn đương nhiên muốn giúp đỡ Vương Đằng, cho nên mới muốn hiểu về hắn nhiều hơn nữa, nó mới có thể suy mưu tính kế cho Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng hoàn toàn không cảm kích, vẫn luôn giấu giếm nó.
Thế nhưng nghĩ lại bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, Vương Đằng đề phòng cũng là chuyện thể thông cảm được.
Viên Cổn Cổn có hơi bất lực, một mặt không hi vọng Vương Đằng che giấu nó, một mặt lại hi vọng Vương Đằng có thể tiếp tục khéo léo đưa đẩy giống như hiện tại. Như vậy ít nhất sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Nam Cung Việt, bị người ta hại chết!
“Được rồi, được rồi, nếu ngươi không muốn nói, thì ta không hỏi nữa, bản thân người đừng lãng phí thiên phú là được rồi.”
“Ha ha ha, đừng có bày bộ mặt vậy chứ. Thiên phú của ta tốt không phải là chuyện tốt sao? Ngươi chỉ cần biết thiên phú của ta siêu cao là được rồi!” Vương Đằng cười ha ha, vô sỉ nháy mắt ra hiệu với nó.
“Còn siêu cao, ai cho ngươi mặt mũi này vậy!” Viên Cổn Cổn cạn lời nói.
Có điều đáy lòng nó không phải không thừa nhận, thiên phú của Vương Đằng quả thực hơi nghịch thiên, nguyên lực đa hệ, thiên phú không gian, thiên phú cấp Thánh… Chia một thứ trong số này lên trên người bất kì một ai, đều là thiên tài trong thiên tài, hiện tại toàn bộ đều tập trung trên người Vương Đằng, không phải nghịch thiên thì là gì.
Vương Đằng không nói thêm gì, ánh mắt đặt lên trên bong bóng thuộc tính cuối cùng.
Phong lĩnh vực 50 điểm!
Phong lĩnh vực!
Đây là thuộc tính lĩnh vực!!!
Ba bong bóng thuộc tính, trong đó giá trị của Phong lĩnh vực này không thua kém gì thiên phú hệ Phong cấp Thánh.
Bởi vì lĩnh vực là một loại cảnh giới cao thâm mà chỉ có cường giả cấp Vực Chủ mới có thể lĩnh ngộ được.
Cấp Vực Chủ, tên như ý nghĩa, có thể nắm giữ lĩnh vực để dùng. Tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành cấp Vực Chủ, là lĩnh ngộ được ít nhất một loại lĩnh vực.
Nếu không chính là cấp Nguỵ Vực Chủ, chỉ mạnh hơn cường giả cấp Vũ Trụ một nửa. Một nửa này, vài thiên kiêu có tư chất khủng khiếp thậm chí có thể trực tiếp vượt qua, dùng thực lực cấp Vũ Trụ để chém giết cấp Nguỵ Vực Chủ.
Nhưng nếu thực sự lĩnh ngộ được lĩnh vực, thì hoàn toàn khác biệt rồi!
Một cường giả cấp Vực Chủ có được lĩnh vực là kẻ vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể nghiền ép cấp Vũ Trụ. Trong lĩnh vực của bọn họ, bọn họ chính là chúa tể, có thể tuỳ ý tước đoạt tính mạng của người khác.
Chiến đấu của cường giả cấp Vực Chủ gần như đều dựa vào va chạm lĩnh vực. Lĩnh vực ai mạnh hơn, người đó càng chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Mà hiện tại Vương Đằng vẫn còn là cấp Hành Tinh, đã lĩnh ngộ được lĩnh vực… Phong lĩnh vực!
Đây là chuyện không thể nào!
Hiện tại đã lĩnh ngộ lĩnh vực, đại biểu cho việc khi hắn thăng cấp lên cấp Vực Chủ, lĩnh vực chắc chắn phải mạnh mẽ hơn cấp Vực Chủ đồng cảnh giới rất nhiều lần. Thậm chí, cho dù hắn không thăng lên đến cấp Vực Chủ, dựa vào sự mạnh mẽ của lĩnh vực, không chừng cũng có thể chiến đấu vượt cấp với cường giả cấp Vực Chủ.
Cho nên Vương Đằng mới kích động như thế.
Đột nhiên Vương Đằng rất cảm ơn con Phong Thần điểu kia.
Không gặp được Phong Thần điểu, sao hắn có thể thu hoạch được bong bóng thuộc tính bá cháy như thế.
Đối với Phong Thần điểu cấp Thánh, lĩnh vực chẳng qua là một loại thủ đoạn nhỏ, tiện tay là có thể thi triển. Có thể ở trong mắt của nó, Vương Đằng chỉ là một con kiến hôi dám khiêu khích đến nó, có thể khiến nó dùng đến một chút Phong lĩnh vực, đã xem như rất coi trọng Vương Đằng rồi.
Nhưng đối với Vương Đằng, Phong lĩnh vực này thực sự rất quan trọng!
Ở cấp Hành Tinh, thậm chí là cấp Hằng Tinh, giai đoạn cấp Vũ Trụ, Phong lĩnh vực này đều có thể trở thành át chủ bài của hắn!
Nói như thế, gặp được Phong Thần điểu cũng xem như là một loại may mắn rồi.
Dù sao dựa theo cách nói của Viên Cổn Cổn, tồn tại giống như Phong Thần điểu căn bản không phải thứ quá thường thấy, dù ở trong vũ trụ hư cấu, hay trong hiện thực, đều là như thế.
Đương nhiên, việc này cũng không thể tách rời chuyện tự tìm đường chết của Vương Đằng. Nếu không phải hắn âm thầm không phục, một mực muốn so cao thấp với Phong Thần điểu, bị Phong Thần điểu coi là khiêu khích, Phong Thần điểu có thể sẽ không thèm nhìn hắn một cái nào, trực tiếp bay đi mất. Hắn cũng sẽ không thể thu hoạch được những bong bóng thuộc tính này.
Tổng kết lại là... sinh mệnh ở chỗ tự tìm đường chết!
Lúc này, bong bóng thuộc tính Phong lĩnh vực dung nhập vào trong tâm trí của Vương Đằng, hoá thành từng bức hình. Trong bức hình đó, một con chim xanh lá khổng lồ bay trên bầu trời, gió vô tận quấn quýt xung quanh thân thể nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận