Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 696: Tư thế nhổ lông cừu đúng cách

“Đại nhân, dẫu sao người này bị tiểu Tử Dạ đâm ba dao, lỡ đâu ghi hận trong lòng…” Rodney nói.
“Không vấn đề gì, nếu hắn dám có tâm tư làm loạn, ta sẽ khiến hắn phải hối hận.” Vương Đằng bình thản cười nói.
Rodney thấy nụ cười này, trong lòng lập tức run lên.
“Đại nhân, phủ Thành chủ bên kia ngài có thu hoạch gì sao?” Hắn lại hỏi.
“Không nên hỏi, không nên hỏi nhiều.” Vương Đằng liếc hắn một cái.
“Đúng, đúng là ta lắm mồm.” Rodney ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng nói.
Vương Đằng thu hồi ánh mắt, trong lòng tản ra suy nghĩ.
Hành trình ở phủ Thành chủ, tất nhiên Vương Đằng có thu hoạch. Hắn đã phát hiện vị trí của vết nứt không gian, chỉ là muốn tới gần chỗ đó, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
...
Xế chiều, Vương Đằng ở lại trong phòng, nghiên cứu trọng nham chi tâm.
Trên mặt đất để vài tảng đá, đột nhiên, những tảng đá này lung lay, vỡ thành từng cục, sau đó lao về phía cánh tay của Vương Đằng, ngưng tụ ở phía trên, trong nháy mắt tạo thành một cánh tay nham thạch, giống như áo giáp.
Vương Đằng nắm chặt lại thành quyền, cảm giác cũng không có bất kỳ khó khăn gì, giống như dọc theo cánh tay, hết sức thần kỳ.
Hắn cảm giác sức mạnh tăng cường không ít, cũng có lực phòng ngự không tệ.
“Đây chính là năng lực của trọng nham chi tâm, thật đúng là không tầm thường.” Vương Đằng tự nói trong lòng.
Thiên phú trọng nham chi tâm của hắn chỉ có một điểm mà thôi, chỉ có thể vận dụng đơn giản, đã đủ để chứng tỏ sự bất phàm của thiên phú trọng nham chi tâm.
Trọng nham chi tâm: 1/1000
“Nếu như có thể nâng cao thiên phú này đến mức tối đa, khẳng định uy lực cực kỳ khủng bố.” Trong đầu Vương Đằng hiện lên hình ảnh dời núi lấp biển, cảm giác tương đối hăng hái, đối với triển vọng của trọng nham chi tâm có phần mong đợi…
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Rodney đi tới, nói:
“Đại nhân, Côn Sơn dẫn người trở lại.”
Trên khoảng đất trống ở sân sau quán rượu, Vương Đằng thấy Côn Sơn đưa đến bộ tộc Trùng Nham.
Đếm sơ qua, tổng cộng có bốn mươi bảy người.
Đặc trưng tướng mạo của những tên tộc Trùng Nham này rất giống với Côn Sơn. Trong đó có hơn mười mấy người là nữ giới, đều to con, tướng mạo chính trực, còn cánh tay và bắp đùi thô giống như cây cột, chỉ có điều trên đầu các nàng đều có tóc.
Cũng đã lớn như vậy, nếu còn không có tóc, quả thực Vương Đằng không dám nghĩ tới.
Cay mắt!
Kim Cương Barbie của người ta tốt xấu gì cũng có dung mạo giống như búp bê Barbie nhưng mà khuôn mặt nữ giới của tộc Trùng Nham lớn lên vuông vức, có góc cạnh, giống như nham thạch.
Hơn nữa trong những người này, Vương Đằng còn thấy một bóng dáng quen thuộc, Dale!
Ở quán rượu trước đó, gã cơ bắp cuồn cuộn đó đã từng bị Vương Đằng đánh, ngay từ đầu Vương Đằng cũng không biết thân phận của hắn, nhưng bây giờ đã biết được sự tồn tại của tộc Trọng Nham, hiển nhiên không nghi ngờ chút nào, thật sự hắn và Côn Sơn tướng mạo vô cùng giống nhau.
Không phải nói tướng mạo bọn họ giống nhau, mà là cái loại cảm giác quen thuộc, chỉ cần nhìn thấy, sẽ ngay lập tức biết bọn họ nhất định cùng một chủng tộc.
Ngay khi Vương Đằng đang đánh giá những tên tộc Trọng Nham này, đối phương cũng đang đánh giá hắn.
Nói thật nếu như không phải Côn Sơn đứng ra, những tên tộc Trọng Nham này chưa chắc đã bằng lòng tới gặp Vương Đằng.
Suy cho cùng hiện tại hắn mang dáng vẻ của Huyết tộc, loài Hỗn Huyết chưa bao giờ có bất kỳ sự tin tưởng nào về loài Thuần Huyết.
Dale không nhận ra Vương Đằng, nhưng lại nhận ra Rodney và Tử Dạ bên cạnh hắn, một tia nghi ngờ không khỏi hiện lên trong mắt.
Hai người này làm sao lại ở cùng loài Thuần Huyết?
Không phải bọn họ vẫn đi theo tên Tử Vương kia sao?
Chẳng lẽ tên Tử Vương kia thực ra là loài Thuần Huyết??
Trong đầu Dale hiện lên một tia sáng, giống như là đã hiểu ra cái gì, quyết định sau khi trở về nhất định phải tố giác mấy tên phản đồ này.
Căn bản hắn không nghĩ tới tên Tử Vương trước mắt và tên loài Thuần Huyết này thật ra chính là một người.
Vương Đằng không biết suy nghĩ của Dale, mà biết rồi cũng sẽ không để ý, những tâm tư nhỏ của đối phương đối với hắn không tạo ra được ảnh hưởng gì, ngay sau đó vội vàng ho một tiếng nói:
“Khụ khụ, nếu mọi người tới rồi, thì ta nói cho các ngươi mục đích của ta.”
Ánh mắt của một đám loài Hỗn Huyết lập tức bị hấp dẫn tới.
Chỉ thấy Vương Đằng lấy ra một cây dao găm, đưa tới tay Tử Dạ, cười híp mắt nói: “Các ngươi ai nguyện ý cho nàng đâm một đao, ta liền cho mười miếng nguyên thạch Hắc Ám.”
Lời vừa nói ra, mọi người như rơi vào mơ màng.
Ngay cả Tử Dạ cũng sững sờ nhìn hắn, không biết tại sao lại để cho nàng đâm người? Những tên to con này cũng không có bắt nạt nàng.
“Đại nhân?” Cơ bắp trên mặt Côn Sơn co rút, mặc dù biết đám chủng tộc Thuần Huyết này không phải là thứ gì tốt, nhưng mà không nghĩ tới lại mất trí như vậy.
“A, ngươi cũng có thể tham gia.” Vương Đằng giống như kịp phản ứng, nói.
“...”
Chuyện ta có muốn tham gia hay không là vấn đề sao?
Mặt Côn Sơn đen sì, cảm giác giống như mình rơi vào trong một cái hố sâu, làm sao cũng không bò ra được cái hố này.
“Ta có thể không tham gia không?” Hắn hỏi.
“Tất nhiên là không!” Vẻ mặt Vương Đằng giống như “Ngươi suy nghĩ nhiều quá”.
“...”
Cùng lúc đó, đám loài Hỗn Huyết tộc Trùng Nham không khỏi đứng lên thấp giọng bànluận.
Đâm một dao thì có thể lấy mười miếng nguyên thạch Hắc Ám!
Mặc dùng nguyên thạch Hắc Ám thật hấp dẫn, nhưng mà bị đâm một dao thật không dễ chịu!
Tuy vậy chung quy vẫn có người không ngăn được sự mê hoặc của nguyên thạch Hắc Ám.
Trên thực tế, lấy năng lực khôi phục cơ thể của bộ tộc Trọng Nham, một dao như vậy, cũng không khác gì vết thương nhỏ, đều không cần thoa thuốc, hai ngày là có thể khôi phục hoàn toàn.
Giống như Côn Sơn, buổi sáng vừa mới bị Tử Dạ đâm ba dao, bây giờ cũng chỉ còn lại ba đường vết sẹo mờ nhạt.
Bộ tộc bọn chúng, thực lực càng mạnh, năng lực hồi phục càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận