Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 209: Chúng sinh đều khổ, chỉ có từ độ!

“Bây giờ con trai ngươi là võ giả mà, kiếm ba trăm triệu chẳng phải cũng là chuyện rất đơn giản sao.” Vương Đằng nói một cách tùy ý.
“Ngươi đừng chọc mẹ vui nữa, ta biết võ giả kiếm tiền, nhưng cũng cần thời gian, hơn nữa cấp bậc càng cao, mới kiếm được càng nhiều, ngươi mới trở thành võ giả được bao lâu chứ, làm sao có thể thoáng chốc thì kiếm nhiều như vậy.” Lý Tú Mai hoàn toàn không tin.
“Thực lực ta mạnh lắm đấy, thôi, ta nói nhiều thêm cũng vô dụng, không tin cho ngươi xem thử.” Vương Đằng móc điện thoại ra, cho Lý Tú Mai xem số dư.
“Một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn… Năm trăm tám mươi triệu!” Vẻ mặt Lý Tú Mai nghi ngờ, nhìn dãy chữ số trên điện thoại, không khỏi bắt đầu đếm, cuối cùng kinh ngạc nói: “Thật sự có nhiều tiền như vậy, sao ngươi làm được hả?”
Tiền, nàng không phải chưa từng thấy, nhưng số tiền này là do con trai nàng kiếm được, hơn nữa thời gian tích góp ngắn ngủi như vậy, khiến nàng có cảm giác không chân thực.
“Ngươi cũng biết, chủ quán võ quán Cực Tinh đã sắp xếp một tiểu đội võ giả tinh anh thực lực dũng mãnh cho ta, bọn họ dẫn ta tới dị giới, săn giết được không ít tinh thú hiếm có, vật liệu trên những tinh thú đó bán được giá cao, số này của ta còn chỉ là số tiền sau khi mấy người chia đều đấy.” Vương Đằng lôi đám người Lâm Chiến ra, dù sao nói là cùng một tiểu đội võ giả tinh anh cũng sẽ khiến Lý Tú Mai yên tâm hơn.
Vương Đằng phí hết miệng lưỡi nửa ngày, rốt cục mới để Lý Tú Mai tiếp thu sự thật hắn kiếm được năm trăm tám mươi triệu một tháng!
Lý Tú Mai cầm điện thoại, lại đếm lấy con số kia hai lần nữa, mãi không biết mệt.
“Không nghĩ tới mẹ ta lại là người tham tiền vậy!”
Vương Đằng ở một bên im lặng thầm nghĩ.
Buổi chiều, hắn dứt khoát không đi ra ngoài, mà ở nhà cùng với Lý Tú Mai.
Dù sao trải qua loại chuyện này, coi như Lý Tú Mai có liên tục ra vẻ mình rất bình tĩnh, Vương Đằng vẫn có thể thấy được trong lòng nàng không hề bình tĩnh như như mặt ngoài.
Lý Tú Mai không nói, Vương Đằng đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt.
Mẹ ta chẳng lẽ mặt mũi cũng không cần?

Diêm Thanh đi lại tập tễnh trên con đường nhỏ trong một ngọn núi, chỗ tay cụt đã được cầm máu, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nét mặt cực kỳ tái nhợt.
Hắn cầm lấy tay trái bị cụt, cắn răng đi về phía trên núi.
Nửa giờ sau, hắn dừng bước…
Trước mặt là một ngôi mộ!
Diêm Thanh đi tới, đột nhiên quỳ xuống, nhìn tới mộ bia trước mặt, im lặng không nói lời gì.
Lần quỳ này, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.
Hắn lại dùng giọng khàn khàn mà mở miệng nói: “Cha, mẹ, các ngươi nói xem, ta thật sự làm sai rồi sao?”
“Đứa bé kia, có phải ta không nên ra tay với nàng hay không?”
“Nhưng ta rất hận, người làm ác vì sao lại được tự do tự tại? Mà ta chỉ có thể trông coi các ngươi mộ phần, ngày đêm dày vò, đau đớn đến mức muốn chết mà không được!”
“Ta giết bọn họ, thì có lỗi gì?”
Diêm Thanh ngửa mặt lên trời mà kêu gào, loại đau khổ này, người ngoài có lẽ chẳng thể nào hiểu được.
Mười lăm phút sau, hắn đã khóc không thành tiếng.
Quỳ gối trước mộ, khóc tựa một đứa bé không còn nhà để về.
Phật nói: Chúng sinh đều khổ, chỉ có tự độ!
Lúc này Diêm Thanh, không biết có thể tự ngộ hay không…

Ban đêm, hơn bảy giờ, Vương Thịnh Quốc mới về đến nhà, giữa trưa Lý Tú Mai còn chưa nói cho hắn biết chuyện này, cho nên hắn đến nay vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
Hắn đi vào cửa nhà thì nhìn thấy một bé gái, là An An đang ngồi lẳng lặng trên ghế sa lon, lập tức ngơ ra.
“Đậu Đậu?” Hắn có chút không xác định được, vội vàng kêu lên về phía phòng bếp Lý Tú Mai: “Bà xã, chuyện này là thế nào?”
“Ngươi nhỏ giọng một chút, hù dọa con bé.” Lý Tú Mai từ phòng bếp đi ra, tức giận nói.
“Được được, ta nhỏ giọng lại một chút.” Vương Thịnh Quốc lập tức nói nhỏ tiếng, thấp giọng hỏi: “Ta nhớ không lầm, kia là con gái của nhà Vương Phú Quý đi, làm sao lại ở nhà chúng ta vậy?”
“Cả nhà Vương Phú Quý… mất rồi!” Lý Tú Mai thở dài nói.
“Mất, đã mất rồi?” Vương Thịnh Quốc không xác định được mà lặp lại một câu.
Có ý gì? Ta làm sao có chỗ nghe không hiểu?
“Ừm!” Lý Tú Mai gật gật đầu, sau đó nói lại sự việc xảy ra hồi ban trưa cho Vương Thịnh Quốc.
“Chuyện lớn như vậy, ngươi làm sao không cho ta biết, lại còn nguy hiểm thế, sao ngươi có thể xông lên.” Sau khi Vương Thịnh Quốc nghe xong vẻ mặt lại thay đổi, lòng còn chút sợ hãi mà trách nói.
“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nếu như ta không ra mặt, người thanh niên kia thực sẽ giết Đậu Đậu, một đứa bé nhỏ như nàng, ta sao mà nhẫn tâm nổi!” Lý Tú Mai nói.
“Ngươi… Ai!” Vương Thịnh Quốc thở dài, cũng không biết nên nói thế nào với Lý Tú Mai.
Đứng dưới góc độ của hắn, đương nhiên không hi vọng Lý Tú Mai sẽ mạo hiểm.
Nhưng là từ góc độ của Lý Tú Mai, chuyện này không thấy còn được, nhìn thấy mà không ra tay, tất nhiên sẽ để lại áy náy ở trong lòng, không qua được hố sâu kia, cả đời có lẽ tâm cũng sẽ khó mà an.
Không thẹn với lương tâm!
Nói thì dễ, làm lại quá khó!
Lúc ấy ở đó nhiều người như vậy, lại chỉ có một mình Lý Tú Mai dám ra tay mà thôi.
Đây chính là lòng người.
“Việc đời khó liệu, những năm này Vương Phú Quý đã làm từ thiện nhiều lần, nhưng vẫn tránh không khỏi một kiếp này.” Vương Thịnh Quốc sụt sịt mà nói: “Đáng thương cho đứa bé Đậu Đậu, còn nhỏ vậy đã không còn cha mẹ nữa, sau này phải làm sao bây giờ?”
“Nhân quả tuần hoàn, có vài chuyện, cuối cùng không phải làm chút từ thiện, là có thể xóa bỏ.” Vương Đằng lúc này đi từ trên lầu xuống, thản nhiên nói: “Đối với chuyện này, ta cho rằng cậu thanh niên kia không có sai, thù giết cha mẹ, không đội trời chung.”
Vương Thịnh Quốc nhìn Vương Đằng, hắn đã biết được chuyện mà Vương Đằng làm ra từ chỗ Lý Tú Mai, nét mặt có chút phức tạp.
Là vừa vui mừng, lại vừa xúc động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận