Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 625: Đại lão hại ta!!!

Đối với một võ giả nhân loại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ chậm một giây thôi cũng đủ để xoay chuyển hoàn toàn cục diện trận đấu.
Tuy rằng võ giả nhân loại không biết chuyện gì, rõ ràng đang trong tình thế sắp tử vong thì loài Hắc Ám đột nhiên rùng mình, sau đó trơ ra như máy móc bị sập nguồn, nhưng cơ hội ngay trước mắt, ai ngu gì bỏ qua, thế là ai cũng nắm bắt sơ hở trong nháy mắt ấy để vung đao chém chết loài Hắc Ám trước mặt.
Từng đao từng đao, sạch sẽ và bén ngọt!
Vung tay chém xuống, vung tay chém xuống, một đao đủ để lấy mạng loài Hắc Ám.
Tuy nhiên, vẫn có một số loài Hắc Ám có thực lực tương đối mạnh và ý thức chiến đấu dày dặn, sau khi bị niệm lực tinh thần của Vương Đằng bao vây, chúng đã bộc phát toàn bộ nguyên lực, liều mạng giãy ra trước khi bị võ giả nhân loại công kích.
Chúng nó đều tỏ ra hoảng sợ, nỗi sợ hãi đó hiện rõ trên khuôn mặt.
Những loài Hắc Ám may mắn thoát chết đều tỏ ra kinh hoàng, chúng vội vàng vùng ra, chớp mắt vừa rồi quá đỗi kỳ dị, trước khi biết rõ đó là gì thì tốt hơn hết là tránh xa.
Những võ giả nhân loại đang chiến đấu với chúng cũng sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ ảo não cùng cực.
Sao không nhanh tay thêm một chút!
Nếu nhanh hơn chút nữa thôi là chém chết được loài Hắc Ám trước mặt này rồi.
Bỏ lỡ khoảnh khắc ngưng đọng ấy thật là tiếc vãi.
Nom những người khác tận dụng được cơ hội đó để tiêu diệt loài Hắc Ám, mỗi một sinh vật loài Hắc Ám đều là một phần công trạng, họ cảm thấy như mình vừa vứt đi cả trăm triệu.
Nhưng đúng lúc này, loài Hắc Ám đang rút lui đột nhiên lại ‘sập nguồn’!!
“Đậu má!”
Rất nhiều võ giả nhân loại kích động đến nỗi văng tục cả ra, lúc này đây còn ai chần chừ gì nữa, gần như ngay khi hai chữ ‘đậu má’ được thốt lên, họ đã đuổi theo loài Hắc Ám trước mắt để vung đao chém xuống.
“Ta chém!”
Pặc!
Đao hạ xuống, loài Hắc Ám mất mạng!
Chỉ đơn giản thế thôi, đơn giản đến nỗi khiến những chiến sĩ nhân loại dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải cảm thấy khó tin.
Vậy là xong?
Họ sửng sốt, trên khuôn mặt không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Bên trên không trung, Vương Đằng chứng kiến toàn bộ, khuôn mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa, cứ để họ kinh ngạc đi.
Còn hắn thì bắt đầu có chút hưởng thụ cảm giác này, cảm giác như mình đang kiểm soát toàn bộ chiến trường!
Trong lòng rạo rực xốn xang!
Sau đó, hắn xoay người rời đi, nhắm đến một khu vực kế tiếp.
Còn rất nhiều loài Hắc Ám đang đợi hắn lâm hạnh mà.
Một lát sau, tình huống tương tự cũng xảy ra với loài Hắc Ám ở khu vực khác, chúng bị đơ ra mà chẳng biết vì sao, sau đó bị chém chết tại chỗ, cực kỳ thê thảm.
Mà Vương Đằng thì bởi vì tinh thần lực bị tiêu hao quá độ mà mặt mày tái nhợt, nhưng hắn nhặt lại được không ít bong bóng thuộc tính, trong đó thuộc tính tinh thần giúp tinh thần lực của hắn được bổ sung, dần dần khôi phục lại.
Lúc này, bên phía nhân loại đang sa vào thế thắng lợi mà không biết lý do vì sao.
Tuy võ giả nhân loại không biết rốt cuộc làm sao lại như thế, nhưng họ nhận ra một điểm tương đồng.
Đó là ở mỗi khu vực xuất hiện loài Hắc Ám bị sập nguồn thì tình cờ là Vương Đằng đang ở gần đó.
Mà mỗi lần hắn đổi vị trí, tình huống ấy cũng sẽ đổi theo.
Chỉ cần không phải hạng dốt nát thì đều nhận ra chuyện này chắc chắn có liên quan tới hắn!
Vương Đằng cũng không định giấu giếm mọi người.
Việc này không giấu được khỏi người có con mắt tinh tường.
Một khi đã sử dụng niệm lực tinh thần, hắn không có ý định tiếp tục che dấu thêm nữa.
Huống hồ, vừa có thể cứu được nhiều người vừa có thể giáng cho loài Hắc Ám một đòn, thì kể có bại lộ cũng chẳng có gì to tát.
Mà cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy hắn có niệm lực tinh thần, niệm lực tinh thần vốn là một khả năng thiên bẩm cực kỳ hiếm có, không nhiều người biết về nó.
Dưới sự trợ giúp của Vương Đằng, quân đoàn Hắc Tước trải qua một cuộc tàn sát vô cùng nhẹ nhõm, lúc này đám người Ngưu Lê đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Vương Đằng ở trên không trung.
“Gã này đã làm cái gì mà có thể khiến loài Hắc Ám bị đơ ra như thế nhỉ?” Khổng Lê không khỏi hỏi thành lời.
“Ai biết, hắn luôn khiến mọi người ngạc nhiên mà.” Ngưu Lê lắc đầu, cười khổ.
Vũ Văn Hiên thì đầy vẻ phức tạp, cảm thấy nghẹn uất không yên.
Hắn vẫn canh cánh về việc xảy ra khi Vương Đằng nhập ngũ và luôn muốn tìm cơ hội để so tài với Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng chưa bao giờ cho hắn cơ hội này, lần nào cũng áp đảo hắn bằng những cách thức khác nhau.
Ví như sự kiện ‘sập nguồn’ hiện giờ, dù sao hắn cũng không thể làm được.
Vậy mà Vương Đằng lại làm được, còn giúp mọi người giết được rất nhiều loài Hắc Ám.
Không so sánh sẽ không đau thương, Vương Đằng càng xuất sắc, hắn càng buồn bực.
Phía bên kia, Tạ Tuyết Nhạn và Phùng Sơn cũng chú ý đến tình huống bên này, cả hai cùng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Vương Đằng đầy khó tin.
Một cá nhân ảnh hưởng đến tình hình chiến sự của cả một khu vực, nghĩ thôi đã thấy phi khoa học rồi!
Trong lòng họ đều chấn động khôn nguôi, nhưng dù nghĩ cách mấy cũng không rõ Vương Đằng đã sử dụng phương pháp nào để làm được điều đó.
...
Võ giả nhân loại có thể nhận ra là do Vương Đằng gây nên thì loài Hắc Ám cũng tự khắc tìm ra Vương Đằng là đầu sỏ của vụ việc.
Luôn tồn tại loài Hắc Ám cao cấp có trí tuệ, bất kể là Huyết tộc, tộc Cự Ma hay Ma tộc đầu dê... tất cả đều không đếm xỉa gì đến vấn đề thể diện, sau khi nhìn thấy Vương Đằng, chúng sẽ lập tức bỏ chạy về phía ngược lại với Vương Đằng mà không một chút đắn đo.
Nhân loại này còn giống quỷ hơn cả chúng nó!
Đi tới đâu là loài Hắc Ám chết tới đó.
Ai mà chịu cho nổi.
Thế nhưng niệm lực tinh thần của Vương Đằng luôn nhanh hơn chúng, trước khi chúng kịp bỏ chạy xa thì đã quấn lấy hai chân của chúng rồi.
Niệm lực tinh thần co lại, hai chân của chúng liền díu vào nhau, cơ thể cũng ngã chúi về trước theo quán tính…
Ngã cái sấp mặt luôn!
Chậc, còn ngã rất chi là dễ thương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận