Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 456: Đồng bào không thể bắt nạt (2)

Hàn Chú và những người khác lắc đầu vội vã đi theo.
Cùng lúc đó, tiếng bàn luận của đám đông liên tục truyền vào tai họ dần dần làm cho bọn họ nhíu mày.
“Những người Liên Minh A Phi này thật quá đáng, đến Hoa Hạ của chúng ta ăn hiếp người.”
“Lẽ nào không có người quản họ sao?”
“Nhanh đi đi, chúng ta là võ giả không thể dính vào được.”
“Chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn chúng ăn hiếp mấy cô gái nhỏ vậy sao?”
“Không thì có thể làm gì, trước ta có xem một số tin tức, đó là mấy người liên minh A Phi này bắt nạt ông lão đánh giày, có người xem không nổi ra mặt giúp ông lão ấy, bị mấy người Liên Minh A Phi đánh cho một trận không nhẹ. Nói cho ngươi biết cái người ra mặt giúp ông lão bị bắt rồi, còn phải bồi thường tiền thuốc không rẻ nữa.”
“Lại còn có chuyện như vậy sao, sau này ai còn dám đứng lên bênh vực người nhà mình…”
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng không có người nào dám tiến lên giúp đỡ. Thậm chí có những người chen khỏi đám đông quay người rời đi.
Vương Đằng và những người khác thong thả ung dung đi về đám đông phía trước. Bốn người Liên Minh A Phi vây quanh hai cô gái, không ngừng dùng những lời nói ngả ngớn trêu đùa.
Hai cô gái đang muốn lảng tránh bọn chúng nhưng mà đối phương không bỏ qua, dồn bọn họ vào một góc, thậm chí lôi kéo tay họ không để họ đi.
Hai cô gái mặt đỏ bừng vì lo lắng, ánh mắt mang theo sợ hãi và cầu xin nhìn vào đám đông xung quanh, hi vọng có người có thể đến giúp họ một tay.
Mặc dù rất nhiều người mang gương mặt không nỡ, nhưng trong vô thức vẫn né tránh ánh mắt của bọn họ.
Đối với người bình thường, sự việc như thế này thật sự không quản được.
Hàn Chú và những người khác đã tìm nguyên nhân hậu quả, nhìn không được nữa sắc mặt giận dữ chuẩn bị ra tay.
“Buông cô gái đó ra.”
Đúng lúc này bỗng nhiên có người phẫn nộ hét lên.
Ba nam sinh từ trong đám đông bước ra, gương mặt tức giận lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Bốn tên thanh niên của Liên Minh A Phi quay lại, bọn họ có dáng người cao lớn cường tráng, màu da đen xạm. Lại là người luyện võ nên cơ thể càng cường tráng. Khí thế võ giả vô tình bộc lộ mang đến cho người khác áp lực rất lớn.
“Việc này không phải việc của các ngươi, đừng xen vào.” Một trong những tên thanh niên của Liên Minh A Phi trừng mắt nói.
Đối diện với khí thế áp bức của bốn thanh niên Liên Minh A Phi, ba nam sinh gần như vô thức muốn lùi bước, nhưng lại cứng rắn dừng lại mạnh dạn lên tiếng: “Ai nói không liên quan đến bọn ta, hai cô gái này là đồng bào của bọn ta. trên mảnh đất Hoa Hạ này bắt nạt đồng bào của bọn ta chính là có liên quan đến bọn ta.”
Hiển nhiên, bọn họ nói những lời này cho những người ở đây nghe. Bốn phía đều là người Hoa Hạ nếu như mọi người đồng lòng lên tiếng, tất nhiên có thể xua đuổi bốn thanh niên Liên Minh A Phi.
Quả nhiên sau khi nghe ba nam sinh kia nói xong, rất nhiều người sôi nổi lên tiếng biểu lộ sự phẫn nộ của mình.
“Đúng, bắt nạt đồng bào của bọn ta là có liên quan đến bọn ta.”
“Mọi người cùng lên, ta không tin bọn chúng ngăn được sự phẫn nộ của mọi người .”
“Đây là Hoa Hạ, không phải là nơi mà các ngươi có thể tùy ý ngang ngược.”
Mọi người đều có lòng chính nghĩa, chỉ là có đôi khi rất nhiều việc người bình thường không giải quyết được cho nên chỉ có thể lựa chọn né tránh.
Lúc này mọi người đồng thanh khí thế to lớn, vô hình chung đã cho mọi người thêm dũng khí từng người đều tham gia vào.
“Ngược lại ta muốn xem xem ai dám xen vào việc này!”
Bốn thanh niên Liên Minh A Phi gặp sự tình như thếvậy mà không có chút sợ hãi. Ngược lại càng thêm kích động ánh mắt lóe lên sự giận dữ.
Bốn người trực tiếp ra tay, dẫn đầu nhằm về phía ba nam sinh.
Bọn họ đã nhìn ra từ sớm là ba nam sinh này kích động những người ở đây, những người khác căn bản là miệng cọp gan thỏ không dám ra tay.
Bọn họ hầu như không hề kiêng kị gì, mọi người trợn tròn mắt nhìn. Vậy mà bọn họ kiêu ngạo đến mức trực tiếp ra tay đả thương người khác.
Bốn thanh niên Liên Minh A Phi đều là võ giả, phong cách điên cuồng, tàn nhẫn hướng về phía ba nam sinh làm họn họ sợ tái mặt.
Ba nam sinh này chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi, không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp ra tay hoàn toàn không thể đánh lại.
“Cẩn thận!”
Hai cô gái bị quấy rối không nén nổi lo lắng lên tiếng nhắc nhở.
Đám đông bốn phía sợ hãi dồn dập lùi lại, hết sức kinh hoàng, thậm chí có nhiều người còn trực tiếp nhắm mắt lại không dám xem thảm kịch sắp xảy ra.
Bốp.
Bỗng nhiên một âm thanh giòn vang phát ra.
Rõ ràng âm thanh này không bình thường!
Đám người nhìn vào giữa sân, nhìn thấy có một vài bóng người không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt ba nam sinh, mọi đòn tấn công của bốn thanh niên Liên Minh A Phi đều bị chặn lại.
Những người vừa lao tới có ba nam một nữ, thân thủ linh hoạt, chính là đám người Vương Đằng, Hàn Chú.
Vóc dáng của bọn họ thon gầy hơn so với bốn thanh niên Liên Minh A Phi, nhưng mà mọi người đều phát hiện bọn họ dễ dàng siết chặt nắm đấm của đối phương.
“Võ giả!”
“Là võ giả của Hoa Hạ chúng ta.”
Người có thể đỡ được đòn tấn công của võ giả chắc chắn cũng là võ giả, đám đông hoàn hồn, trên mặt lộ vẻ kích động, lớn tiếng hoan hô.
Ba nam sinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi lạnh, chân còn hơi run.
“Các ngươi lùi lại một chút.” Hàn Chú quay đầu nói.
Ba nam sinh gật đầu liên tục, đỡ nhau đi qua bên cạnh.
“Các ngươi thật sự làm cho người khác tức giận.” Vương Đằng nhìn bốn người đen cao lớn trước mặt, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng.
Bốn người cuả Liên Minh A Phi đã dùng hết sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của bốn người đối diện, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Các ngươi là ai?”
“Bọn ta?” Hàn Chú mắt lạnh nhìn: “Bọn ta là người đến bênh vực kẻ yếu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận