Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1204: Đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!

Tuy rằng Viên Cổn Cổn cũng thấy rất đáng tiếc, nhưng vẫn giữ chặt hắn lại, vội vàng nói: “Hiện giờ chúng ta không có thời gian để chậm trễ nữa, người của Liên Bang Aurant sẽ nhanh chóng đuổi theo. Nhưng bây giờ xem ra chỉ e trên Địa Tinh thật sự có không ít bảo vật, song hiện giờ việc quan trọng nhất là nhanh chóng nắm trong tay quyền khống chế Địa Tinh, như vậy về sau mới có thể tiện lợi khai phá Địa Tinh, ngươi trở về đòi chỗ Thiên Thanh thạch này không khác gì vì nhỏ mất lớn.”
Vương Đằng cũng không ngốc, lập tức hiểu ra, gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta thiếu chút nữa nghĩ sai, chúng ta vẫn phải lấy được quyền khống chế Địa Tinh trước!”
“Vậy là được!” Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra: “Hơn nữa ta có tin tức tốt muốn nói cho ngươi.”
“Tin tức tốt gì?” Vương Đằng lại sửng sốt.
“Ta phát hiện ra xuất xứ của Thiên Thanh thạch từ trong cơ sở dữ liệu của chiến hạm này.” Viên Cổn Cổn thần bí nói.
“Cái gì?!” Vương Đằng kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”
“Ở trên một hành tinh không có dấu hiệu sinh mệnh, có tọa độ trong hệ thống tư liệu.” Viên Cổn Cổn cười he he nói: “Dựa theo thăm dò, trên đó có ít nhất ba vạn tấn Thiên Thanh thạch.”
“Ba vạn tấn Thiên Thanh thạch, đó chẳng phải là ba mươi vạn đồng Đại Càn sao!” Ánh mắt Vương Đằng tỏa sáng.
Hắn có xuất thân giàu ba đời, đã lâu lắm rồi không có kích động bởi vì tiền như vậy.
Thật sự không dễ dàng gì!
Chính vì cuộc sống đáng chết này.
“May nhờ hạm trưởng của chiếc chiến hạm này, một mỏ Thiên Thanh thạch lớn như vậy, tương đương với ba trăm tỷ tiền Liên Bang Aurant. Hắn nhất định muốn nuốt riêng, cho nên không báo lên, mới khiến cho chúng ta nhặt được của hời.” Viên Cổn Cổn vui sướng khi người gặp họa cười nói.
“Ba trăm tỷ tiền Liên Bang Aurant, nếu đổi lại là ta, nói vậy cũng sẽ giấu giếm không báo.” Vương Đằng hít vào một hơi, lắc đầu cảm khái nói.
“Lòng người đều như thế!” Viên Cổn Cổn dường như khá xúc động.
“Chúng ta có cần đi khai thác mỏ Thiên Thanh thạch này trước không?” Vương Đằng lập tức lại hỏi.
“Không vội, hành tinh này còn chưa bị phát hiện, chúng ta vẫn nhanh chóng đến đế quốc Đại Càn trước, sau này lại nghĩ cách khai thác, dù sao đó chính là suốt ba vạn tấn khoáng thạch chưa khai thác, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không có cách nào khai thác xong được, phải dựa vào rất nhiều người máy khai thác quặng mới được.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói.
“Được rồi, vậy chúng ta rút trước.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Ừ, hóa giải chiến hạm cũng tương đối, thứ có giá trị đều bị chúng ta dỡ đi rồi.” Viên Cổn Cổn cười đắc ý.
“Đi thôi!” Vương Đằng gật đầu, đang định bước ra ngoài chiến hạm.
“Chờ một chút!” Viên Cổn Cổn đột nhiên gọi lại.
“Sao thế?” Vương Đằng dừng bước lại.
“Có một quyền truy cập thông tin liên lạc, hơn nữa còn là quyền mang tính cưỡng chế, nếu không phải bị ta chặn lại, chỉ e sẽ trực tiếp nhảy ra.” Viên Cổn Cổn thoáng thay đổi sắc mặt nói.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên: “Kết nối đi!”
“Kết nối?” Viên Cổn Cổn ngạc nhiên nói: “Ngươi xác định?”
“Ừm, kết nối!” Vương Đằng tỏ vẻ bình thản gật đầu nói.
“Vậy được, nghe theo ngươi.” Tuy rằng Viên Cổn Cổn không biết Vương Đằng định làm gì, nhưng nó tin tưởng Vương Đằng nhất định sẽ không bắn tên không đích.
Tách!
Một màn sáng lóe lên trên màn hình điều khiển chính, bóng dáng của một ông lão áo xám lập tức hiện ra.
Người này rõ ràng là người đã hạ mệnh lệnh cho Klute lúc trước!
Hắn vừa xuất hiện, giống như đã nhận ra điều gì, mặt như sương lạnh, không có biểu cảm gì nhìn Vương Đằng.
“Ngươi là ai?” Hắn dùng tiếng Vũ Trụ thông dụng nhàn nhạt hỏi.
“Tự giới thiệu một chút, tại hạ… Vương Đằng của Địa Tinh!” Vương Đằng cũng có sắc mặt bình thản, khẽ cười nói.
“Địa Tinh!” Trong mắt ông lão áo xám lóe lên một tia sáng: “Ngươi chính là người ra khỏi tinh cầu thí luyện kia.”
“Tinh cầu thí luyện, hóa ra các ngươi gọi hành tinh mẹ của ta như vậy.” Đáy mắt Vương Đằng lóe lên một tia sáng lạnh, hắn cười ha ha nói.
Ông lão áo xám không chú ý đến trong mắt Vương Đằng chợt lóe lên tia sáng lạnh rồi biến mất, dùng giọng điệu của cấp trên hỏi: “Klute đâu?”
“Hắn đã chết!” Vương Đằng nói.
“Ngươi giết hắn.” Đôi mắt ông lão áo xám lóe lên lạnh lẽo, một luồng khí thế kinh khủng phát ra từ trên người hắn, mặc dù chỉ là một hình ảnh, nhưng luồng khí thế kia vẫn ầm ầm đè ép về phía Vương Đằng.
“Hừ!”
Vương Đằng không đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, tinh thần hình cầu giống như hành tinh trong thức hải càng mãnh liệt, một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ cũng bắn ra, đụng chạm với khí thế của ông lão áo xám.
Rầm!
Hai luồng khí thế giao phong giữa không trung, gần như trong nháy mắt đều tiêu tán trong vô hình.
Còn Vương Đằng vẫn vững vàng đứng tại chỗ, nhưng trong lòng hơi nghiêm trọng:
“Cường giả cấp Vũ Trụ!”
Xem từ khí thế, ông lão này không phải là võ giả cấp Hằng Tinh, hắn rõ ràng là một cường giả cấp Vũ Trụ!
Nhưng bởi vì không phải chân thân của hắn giáng xuống, còn tinh thần Vương Đằng lại vừa mới đột phá đến cấp Hằng Tinh nên mới miễn cưỡng ngang hàng trong lúc giao đấu mới vừa rồi.
Cho dù như thế, thua người không thua trận, ngoài mặt Vương Đằng hoàn toàn lạnh lùng, bởi vì cho dù đối phương là cường giả cấp Vũ Trụ thì đều không thể đi qua mạng vũ trụ đến giết hắn, sợ làm quái gì.
“Trên tinh cầu thí luyện lại xuất hiện một kẻ khác loài như ngươi, khó trách Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng của tháp Thánh Tinh sẽ chết ở đó.” Ánh mắt ông lão áo xám ngưng lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Vương Đằng không hấm hứ gì cả.
“Ngươi không chạy thoát được Liên Bang Aurant.” Ông lão áo xám nhìn thấy biểu cảm của Vương Đằng như vậy, đã biết cái chết của hai người Mã Đại Nguyên tuyệt đối có liên quan với Vương Đằng, vì thế lạnh lùng nói.
“Các ngươi cứ việc đến.” Vương Đằng tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng trên người lập tức bộc phát ra một luồng sát ý lạnh thấu xương, quát khẽ: “Đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu!”
“Ngông cuồng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận