Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 861: Đánh cả đám! Quần ẩu?

“…Ngông cuồng!”
Vương Đằng vừa dứt lời, bốn phía xôn xao một đợt.
Hắn lại muốn khiêu chiến tất cả các thiên tài đứng đầu các nước! ! !
Hắn khinh thường thiên tài đứng đầu cỡ nào, hay coi trọng chính mình cỡ nào?
Mọi người tỏ ra phẫn nộ rồi.
Thân là thiên tài đứng đầu, ai còn không có chút kiêu ngạo. Vương Đằng này một chọi một đánh bại một tên còn chưa tính, còn muốn giẫm lên một đám người lên mặt đất.
Đây không phải ngạo mạn thì là gì?
Sắc mặt võ giả thiên tài đứng đầu các nước âm u. Họ nhìn chằm chằm Vương Đằng trong sân, sôi nổi nhỏ giọng thảo luận.
Nước Đại Hùng, Valeriya cũng cười hô hố, vẻ hưng phấn lộ ra trong mắt: “Đúng, cứ như vậy, đánh bọn họ đi!”
Ivan ở bên cạnh thì vạch đen đầy đầu: “Bà cô của ta ơi, ngươi sợ cho thiên hạ không loạn à!”
Thật ra đám người Kirihime Kana, Tô An không liên quan đến mình thì treo cao mà nhìn, bọn họ đã từng đánh với Vương Đằng, tiếp sau đó tất nhiên không cần lại ra tay.
Cho nên phạm vi hắn khiêu chiến lần này không bao gồm bọn họ.
Trong khán phòng nước Hạ, đám người Chúc Vân Thiều, Mục Chí Quốc ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng Vương Đằng chỉ khiêu chiến từng bước mà thôi, sao lại biến thành đánh cả đám rồi?
Thằng nhóc này quả thật không ra bài theo lẽ thường!
Hơn nữa hắn không sợ bị người ta quần ẩu sao?
Nhiều võ giả thiên tài như vậy, ngẫm thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, sao hắn lại dám nói ra chứ.
Ngay cả những thiên tài như Cơ Tu Minh, La Thành đều chấn kinh như gặp người trời, ánh mắt lập lòe không ngừng, gương mặt chỉ thiếu một chữ ‘Phục’ viết hoa!
Vương Đằng đã làm chuyện mà họ không dám làm.
Đánh cả đám võ giả thiên tài các nước, nghe thì rất điên cuồng, nhưng cũng rất hăng hái đó!
Lúc này, Đàm Đài Tuyền hơi ngơ ra, ý định lúc đầu của nàng không phải như vậy.
Thằng oắt này lại gây chuyện rồi!
Ngại chết chậm cũng không cần làm như vậy chứ.
Xong rồi, tèo rồi, nếu bị võ giả thiên tài các nước quần ẩu, kết cục của nước Hạ vốn nên cực kỳ sáng chói, sẽ lại kết thúc ảm đạm giống như đám Bạch Đầu Ưng quốc.
Mặt Đàm Đài Tuyền hơi đen, trong hiện thực không cho phép, nàng chỉ có thể đánh Vương Đằng tám trăm lại tám trăm lần trong lòng.
Nhưng giờ cũng chỉ hi vọng các nước có thể biết xấu hổ chút, nhất định đừng đồng ý yêu cầu quá đáng của hắn.
Song, kết quả không như mong muốn!
Đột nhiên, võ giả các nước sôi nổi đứng lên, nói: “Chúng ta cần bàn bạc một lát.”
Tư tế Thần điện nhìn Vương Đằng, nhắc nhở: “Bây giờ ngươi rút lại lời vừa nói thì vẫn còn kịp đấy.”
“Không cần đâu, con người của ta đã nói ra thì sẽ không đổi ý.” Vương Đằng lắc đầu, nói với vẻ không sao cả: “Nhưng tốt nhất là các ngươi nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian của ta.”
Tư tế Thần điện không nói gì nữa, nhắc nhở một câu đã là tận tình tận nghĩa, hắn nhìn về võ giả các nước, nói: “Cho các ngươi thời gian năm phút.”
Đôi mắt mấy võ giả lóe lên vẻ vui mừng.
Thế là võ giả những nước còn lại chưa từng bị Vương Đằng đánh sôi nổi tụ tập lại một chỗ, khe khẽ bàn bạc qua lại.
Lại thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Đằng, ánh mắt ấy cũng chẳng thân thiện gì.
Vẻ mặt Vương Đằng lại như thường. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì e là hắn đã chết vô số lần rồi. Loại trường hợp nhỏ này hắn đã gặp nhiều rồi.
Người ưu tú, luôn luôn bị nhằm vào.
Nếu võ giả các nước biết được ý nghĩ của hắn, phỏng chừng phải nhổ một bãi nước bọt vào hắn.
Bị nhằm vào cái rắm, rõ ràng là Vương Đằng hắn nhằm vào bọn họ có được không.
Sắc mặt của Đàm Đài Tuyền không tốt lắm, xem chừng võ giả các nước thật sự tính quần ẩu Vương Đằng.
Ngẫm lại cũng bình thường, hiện giờ Vương Đằng đang nổi bật, hăng hái. Một chọi một thì , mọi người không đánh lại hắn được, chỉ có thể quần ẩu.
Huống hồ cơ hội này vẫn do Vương Đằng tự đưa vào tay họ, không nhận thì chẳng phải lãng phí một phen tâm ý của hắn sao.
Năm phút trôi qua rất nhanh, võ giả các nước đã có kết quả.
“Thực lực của Vương Đằng rất mạnh, một chọi một thì chúng ta không phải đối thủ, nhưng chúng ta cũng muốn lĩnh hội chút phong thái của võ giả thiên tài đứng đầu nước Hạ, cho nên chúng ta lựa chọn cùng lên.” Một võ giả Hàn Quốc đứng ra nói.
“Vô liêm sỉ!”
Đám người Tô An, Gerald khinh thường trong lòng, rất xem thường hành vi của đám người này.
Quần ẩu thì quần ẩu, hà cớ gì phải tìm một đống lý do.
Mọi người, ai mà không rõ chút lòng dạ nhỏ nhoi của bọn họ.
Muốn làm đĩ, lại còn lập đền thờ trinh tiết!
Tư tế Thần điện nhìn Vương Đằng, thấy hắn bất sở vi động, liền biết hắn đã quyết tâm phải muốn đánh cả đám võ giả các nước, bèn nói: “Được, nhưng mỗi nước chỉ có thể có một võ giả!”
“Đây là đương nhiên!” Võ giả Hàn Quốc kia lập tức gật đầu nói.
Mỗi một quốc gia ra một võ giả đã là cực hạn rồi, nếu nước nào ra hai, thậm chí càng nhiều, thì thật sự đến cả nửa cái thể diện cũng không cần nữa.
Đạt được sự đồng ý, các nước sôi nổi phái ra một võ giả, đi tới giữa đấu trường.
Liếc một cái, ít nhất cũng mười mấy người.
Tư tế Thần điện nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau đầu mãi chẳng dừng. Cục diện thế này, cũng coi như là một lần hoàn toàn mới nhất trong lịch sử hội giao lưu các kỳ trước.
Vương Đằng quả là phá vỡ cách khiêu chiến thông thường của hội giao lưu.

Hơn hai mươi võ giả phân tán bốn phía, bao vây Vương Đằng ở giữa.
Những võ giả này có người đến từ nước Đại Thử, có người đến từ Hàn Quốc, có người đến từ Liên Minh A Phi… nhưng rõ ràng cũng có vài nước chưa tham gia.
Loại thi đấu này, thắng chẳng vẻ vang cỡ nào, nhưng thua, lại bẽ mặt đến tận nhà.
Một vài nước rõ ràng vẫn rất lý trí.
Vương Đằng nhìn đàn sói xung quanh, sắc mặt không thay đổi, đáy lòng lộ ra nụ cười gian vì đạt được âm mưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận