Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1135: Khán giả ngoài hư không. (2)

“Huống hồ nếu ta không đoán sai, e rằng di tích kim loại này chính là tàn lưu còn sót lại của văn minh siêu cổ đại. Văn minh siêu cổ đại có được phương pháp thế nào, chúng ta đều không biết, có lẽ di tích kim loại này bị phương pháp nào đó che giấu cũng không chừng, mà trận chiến cường giả cấp Hành Tinh lần này quá khủng khiếp, thậm chí dẫn đến vỏ trái đất bị chấn động, mới khiến phương pháp che giấu mất đi tác dụng, làm di tích hiện ra.” Nguyên soái Cromwell nói.
“Văn minh siêu cổ đại!” Mọi người lập tức kinh ngạc.
“Nguyên soái, trong văn minh siêu cổ đại chắc hẳn tồn tại rất nhiều đồ vật có cấp bậc văn minh cao hơn, chúng ta…” Hai mắt Utor lấp lánh nói.
Cromwell nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc: “Ngươi muốn chết, thì đừng kéo ta vào.”
Đám người Tô An, Martha cũng nhìn về phía hắn với ánh mắt cổ quái.
“...” Utor giống như bị tạt một chậu nước lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
Hám lợi đen lòng, chính là nói về loại người như hắn.
Biết rõ có nguy hiểm, vẫn không kìm được tham muốn trong lòng.
Nhưng thái độ của đám người Cromwell khiến hắn hiểu rõ, hắn nghĩ nhiều rồi.
“Di tích này đã xuất hiện ở trước mắt đám cường giả kia, phỏng chừng không có phần cho chúng ta đâu. Ngươi chưa nhìn thấy sức chiến đấu của bọn họ sao, một đại lục cũng có thể trực tiếp đánh vỡ, chúng ta đi lên cũng chỉ tự tìm đường chết. Đến lúc đó, chúng ta nhặt đồ còn sót lại của bọn họ, có lẽ ít nhiều sẽ có chút thu hoạch.” Nguyên soái Cromwell thổn thức nói.
Đường đường là cường quốc thế giới, hiện tại lại lưu lạc đến mức nhặt rác sau lưng người khác.
Khoé miệng Utor nhếch lên, cuối cùng hắn chỉ có thể thầm chấp nhận sự thật này.
“Haiz, nước Hạ à nước Hạ, có được một Vương Đằng, lần này e rằng bọn họ lại chiếm hàng đầu rồi.” Cromwell không nhìn sắc mặt của Utor, tiếp tục cảm thán.
Đám người Utor nhìn nhau không nói gì, nhìn về phía hình ảnh chiếu trên màn hình với vẻ mặt phức tạp. Người khổng lồ nham thạch kia vẫn vô cùng bắt mắt trong một đám cường giả.
“Nguyên soái, kiểm tra được sóng năng lượng mãnh liệt tồn tại ở phía di tích.” Đột nhiên, một nhân viên công tác trên chiến cơ lớn tiếng nói nhanh.
“Sóng năng lượng!” Cromwell kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Có thể xác định đó là thứ gì không?”
“Tạm thời không thể xác định, nhưng phán đoán từ độ mạnh yếu của năng lượng, phải mạnh vượt quá mấy trăm lần nguyên thạch tinh thuần nhất mà chúng ta đã biết, hơn nữa số lượng… vô cùng nhiều!” Nhân viên công tác kinh ngạc nói.
“Đáng chết!” Đôi mắt Cromwell đỏ ngầu.
Lúc chưa nhìn thấy đồ tốt, hắn vẫn khá bình tĩnh, nhưng hiện tại đồ vật mê người như vậy được thăm dò ra, tâm tính hắn lập tức bùng nổ, hận không thể lao xuống tranh đoạt.
Nhưng lí trí vẫn ngăn cản hắn!
Xuống đó là tự tìm đường chết, tuyệt đối không thể xuống.
Bạch Đầu Ưng quốc có thể phát hiện được sóng năng lượng kì lạ bên trong di tích, quốc gia khác đương nhiên cũng có thể. Lúc này nhân viên trên chiến cơ các nước đều chìm vào trong sự huyên náo.
Võ giả cao cấp của các cường quốc thế giới như nước Đại Hùng, nước liên minh Bắc Âu, nước Inca, Ai Cập cổ quốc,… vân vân đều chìm trong kinh ngạc, đồng thời đều đang thảo luận, nên đối mặt thế nào với di tích đột nhiên xuất hiện này?
Cuối cùng, các nước đều chọn lựa án binh bất động, chờ đợi đám cường giả ở trên châu Trung Hoàn cướp đoạt xong xuôi, rồi mới cân nhắc có thể nhặt được ít cơm thừa canh cặn hay không.
Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác cũng không còn cách nào, nhịn nhục đầy một bụng.
...
Cùng lúc này, trong vũ trụ hư không bao quanh ngoài Địa Tinh, hai bóng người ngồi đối diện,
Bọn họ trực tiếp xếp bằng trong hư không, mặc trường bào vàng kim có kiểu cách đặc biệt, tóc dài bay bay, có vẻ cực kì xuất trần.
Một bàn trà trôi nổi trước mặt bọn họ, bên trên bày biện dụng cụ uống trà.
Hai người bất chấp hoàn cảnh không trọng lực của vũ trụ, giống như đang rửa trà ở, châm trà bình thường trên đất bằng… thong thả đối ẩm, vô cùng nhàn nhã.
Mà một luồng quang ảnh hình tròn giống như tấm gương xuất hiện bên trái hai người, hình ảnh hiển thị bên trong chính là tình hình của châu Trung Hoàn.
“Ể, di tích này hình như có vài thứ đồ.” Một người đàn ông trung niên trông số đó khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Dù sao cũng là vùng đất thức tỉnh, có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Người đàn ông còn lại liếc mắt nhìn tình hình trong màn ảnh, có vẻ không để ý, sau đó trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi cướp đoạt cơ duyên với một đám tiểu bối sao?”
“Khà khà, ta là loại người đó sao?” Tên đàn ông trung liên lúc nãy không nhịn được ho khan một tiếng, nói.
“Vậy cũng chưa chắc, ai không biết sự vô sỉ của Mã Đại Nguyên ngươi.” Tên đàn ông còn lại cười hì hì nói.
“Ninh Hồng Lãng, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi cũng không phải đồ tốt lành gì.” Mã Đại Nguyên xù lông, trực tiếp trừng đối phương.
“Ai không phải đồ tốt lành, đồ của ông đây tốt dữ lắm đó.” Ninh Hồng Lãng phẫn nộ nói.
“...” Mã Đại Nguyên.
Trong khoảnh khắc, hình tượng cao nhân của hai người sụp đổ rối tinh rối mù, suýt nữa là đánh nhau trong hư không rồi.
Nhưng hai người cũng biết thực lực của bản thân, nếu thật sự động thủ ở đây, hệ mặt trời cũng có thể bị đánh nổ.
Đấu võ mồm trong chốc lát, hai người lại ngồi xuống, đàng hoàng chững chạc uống trà nói chuyện, ra dáng cao nhân tuyệt thế.
“Khà... nếu ta nói, lần này e là sắp bị tên tiểu tử Địa Tinh kia rút mất lượt đầu rồi.” Mã Đại Nguyên đột nhiên nói.
“Ể, anh hùng có cùng mắt nhìn!” Ánh mắt Ninh Hồng Lãng chợt sáng, gật đầu cực kì tán đồng.
“Mấy tên Augus, Catu kia tám phần mười là không đánh thắng nổi tiểu tử này, xem dáng vẻ đó của hắn, hư hỏng càn rỡ, có được hai ba phần phong phạm của ta năm đó.” Mã Đại Nguyên cười nói.
“Tiếp theo có trò hay rồi.” Ninh Hồng Lãng liếc nhìn hắn, cũng không phản bác, chỉ cười hì hì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận