Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1238: Áo Nghĩa đối chiến! (2)

Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại một chút, hắn lùi về phía sau, đồng thời một thanh chiến kiếm màu xanh lam xuất hiện trong tay.
Ào ào!
Nguyên lực tinh thần hệ Thủy bắt đầu khởi động, đột nhiên hóa thành tầng tầng lớp lớp sóng lớn dâng lên từ sau lưng hắn, giống như muốn dời sông lấp biển.
Áo Nghĩa Thiên Trọng Lãng!!!
Ba thành Áo Nghĩa trực tiếp bộc phát, Vương Đằng chém ra một kiếm.
Rầm rầm rầm!
Sóng lớn cuốn ra, nghênh đón công kích kinh khủng của Ân Hải.
Hai bên đánh nhau, trong lúc ánh kiếm va chạm, nguyên lực nổ tung, hình thành từng đợt dư ba bị cuốn ngược về bốn phía.
Nguyên lực đáng sợ va chạm, làm cho mọi người phía dưới xem mà trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ không thôi.
“Phụt!”
Đột nhiên, trận chiến giữa hai bên rốt cuộc đã phân ra thắng bại, một bóng người bay ngược ra, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.
“Đó là... Là học trưởng Ân Hải!!!”
Học trưởng Ân Hải lại thua!
Mọi người thấy rõ bộ dáng của người kia, không khỏi kinh hô lên.
Ân Hải miễn cưỡng ngừng lại giữa không trung, nhìn Vương Đằng với vẻ không thể tưởng tượng nổi, kinh hãi nói:
“Ngươi lại nắm giữ được hai loại áo nghĩa!”
“Hai loại mà thôi.” Vương Đằng bước ra, biến mất tại chỗ
Đáy lòng Ân Hải chấn động, hắn đã cảm nhận được Vương Đằng vừa khó chơi lại rất mạnh mẽ, cảm giác vô cùng giải quyết. Thấy Vương Đằng biến mất tại chỗ, hắn vội vàng cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía.
Thịch thịch!
Nhưng vào lúc này, một tiếng động truyền ra, Ân Hải như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ, gáy đau nhức, ánh mắt dường như muốn trừng lọt tròng mắt ra ngoài.
“A, vỏ não thật cứng!” Giọng nói của Vương Đằng truyền đến từ sau lưng hắn.
“Từ lúc nào?” Ân Hải nghe được giọng nói này, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.
Ân Hải hơi khó hiểu, tại sao tốc độ của Vương Đằng lại đột nhiên nhanh như vậy, đã đến phía sau hắn từ khi nào mà hắn không hề nhận ra?
Hắn là võ giả hệ Phong nên tốc độ rất nhanh, cảm ứng không khí lưu động xung quanh cũng vô cùng nhanh nhạy.
Nhưng Vương Đằng lại xuất hiện ở phía sau hắn một cách im hơi lặng tiếng như vậy, khiến hắn hoàn toàn không phản ứng lại, sau gáy đã trúng chiêu rồi.
Cho nên hắn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi!
Ân Hải không biết Vương Đằng sử dụng năng lực không gian, thể không gian của hắn ngày càng mạnh mẽ, năng lực kiểm soát không gian của hắn tất nhiên cũng ngày càng mạnh.
Ví dụ như vừa rồi, hắn sử dụng không gian xuyên toa, dao động không gian sinh ra lại vô cùng nhỏ, vậy nên Ân Hải mới không thể nhận ra được.
Hiệu quả bẫy người cứ phải gọi là tuyệt vời!
罒ω罒
“Học trưởng Ân Hải… bị đánh trúng rồi sao??!!”
Đám người bên dưới rộ lên, thật sự không dám tin vào mắt của mình.
Ân Hải là thiên tài trong top 1000 của học viện Đại Càn, mà lại bị người ta đập sau gáy, còn không hề có phản ứng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng nghi ngờ mình đã xuất hiện ảo giác.
Ngay sau đó tất cả mọi người đều đã thấy rõ ‘hung khí’ trong tay của Vương Đằng!
Một cục gạch màu vàng!
Tên thường gọi… cục gạch!
Mẹ nó đây là vũ khí kỳ lạ gì vậy???
Mọi người nhìn cục gạch ngoài cả thể màu vàng hơi chói mắt ra thì vô cùng bình thường kia, trên trán không khỏi hiện ra ba người da đen với hỏi chấm.
Ân Hải không phát hiện biểu cảm kỳ quái của mọi người, hắn nhịn nỗi đau đớn sau gáy, thi triển thân pháp. Nguyên lực hệ Phong thêm lên người khiến hắn như biến thành người đàn ông như gió vậy, tốc độ vọt tăng gần gấp đôi, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Người đàn ông có nguyên lực hệ Phong chính là trôi chảy như vậy!
Vương Đằng mỉm cười, thân hình cũng biến mất tại chỗ.
Ân Hải dừng ở một góc khác của võ đài, ánh mắt nghiêm túc nhìn vị trí đứng vừa rồi.
Một tàn ảnh đang từ từ tan đi.
Kinh!
Trong lòng Ân Hải vang lên tiếng cảnh báo, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kinh dị, da đầu tê dại.
Sau đó…
Bụp!
Còn chưa đợi hắn phản ứng, tiếng đập nặng nề lại vang lên lần nữa.
Xa xăm!
Dễ nghe… cái quỷ à!
Đầu óc Ân Hải kêu ong ong, hai mắt tối đen, thân thể không khỏi lảo đảo, sau gáy bị đánh mạnh hai cái liền, cả người hắn đều thấy không ổn.
Hắn cố nhịn cảm giác choáng váng, muốn cách xa lần nữa.
Hắn phát hiện trận đấu võ này đã bắt đầu từ từ thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Còn về nhận thua, trong từ điển của hắn sẽ không dễ dàng xuất hiện hai chữ này.
Thế là trên võ đài xuất hiện cảnh cực kỳ kỳ dị. Ân Hải như biến thành một cơn gió trườn trái trườn phải như rắn. Còn Vương Đằng thì giống như ma quỷ bám trên người hắn, như hình với bóng, làm thế nào cũng không cắt đuôi được.
Bụp, bụp, bụp…
Tiếng đập nặng nề không ngừng vang lên.
Ba tiếng đập liền!
Bốn tiếng đập liền!
Năm tiếng đập liền…
Thế là Ân Hải hoàn toàn ngơ ngác.
Tại sao lại như vậy?
Hắn thật sự chưa từng trải qua loại trải nghiệm bị người có thực lực thấp hơn mình ngược như chó này!
Bỗng nhiên thấy bi thương!
Đến cuối cùng, Ân Hải cuối cùng đã bất khuất… ngã xuống!
Dù sao thân thể xác thịt có mạnh thế nào cũng không chịu được nhiều lần đập mạnh như vậy.
Lúc này, đầu Ân Hải đã sưng thành mấy cục to, vừa trông đã thấy rất xuất chúng.
Xung quanh rơi vào sự yên tĩnh kỳ dị.
“Học trưởng Ân Hải… thua rồi?”
“Hình như đúng vậy.”
“Hình như thua không được vẻ vang lắm.”
“Tự tin lên, hãy bỏ hai chữ hình như đi, là vô cùng không vẻ vang.”
“Ai có thể nói cho ta biết, tên trên đài kia rốt cuộc là kẻ ác ở đâu mọc ra?? Ra tay ác độc như vậy.”
“Chính quyền xác nhận, là một kẻ tàn nhẫn!”

Sau đó xung quanh bùng nổ tiếng xôn xao ngút trời.
Cùng lúc này…
Trong dòng người, Oria nhìn học trưởng Ân Hải nàng từ sùng bái, gương mặt không biết nên có biểu cảm gì, khóe miệng không khỏi co giật.
Clive cảm giác trán của mình đau âm ỉ.
Hắn phát hiện hình như hắn đã đánh giá thấp thực lực của Vương Đằng một cách nghiêm trọng, tên này thật sự có thực lực ngang cấp Hằng Tinh tam giai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận